trên bàn cơm, đầu tiên Chu thị thuật lại lời nói tối hôm qua của Sở Hành nói với bà, lại hoang mang hỏi nhi tử, “A Noãn té xuống băng?”
Lục Vanh gật gật đầu, đem tình huống lúc ấy đơn giản giải thích một lần, “Sợ nương cùng phụ thân lo lắng, chúng con liền không nói ra.”
Chu thị có chút xuất thần, lẩm bẩm tự nói: “Như vậy xem ra, A Noãn cùng Thế Cẩn rất có duyên phận, năm ấy A Noãn cùng các con đi dâng hương tạ thần, bị hòa thượng cướp đi là Sở Hành cứu trở về, năm trước A Noãn rơi xuống nước được hắn cứu, lần này A Noãn xảy ra chuyện cũng là Thế Cẩn giúp ……” Ý tại ngoài lời, nàng rất vừa lòng Sở Hành.
“không được, tuổi quá lớn, không xứng A Noãn.” Lục Trảm buông chiếc đũa xuống, khuôn mặt trầm xuống nói.
Chu thị gật gật đầu, kém một con giáp đi, xác thật là một vấn đề.
Thấy thê tử tán thành, Lục Trảm nhìn về phía nhi tử, lại thấy nhi tử rũ mi mắt, không biết suy nghĩ cái gì. Lục Trảm nhíu nhíu mi, mở miệng hỏi: “Lão Tam cảm thấy thích hợp?” Lời nói ẩn ẩn mang theo mộttia không tán đồng, tuy nói hôn nhân đại sự theo lệnh của cha mẹ, nhưng ông là cha của nhi tử, phụ thân quản nhi tử,là thiên kinh địa nghĩa.
Lục Vanh nhìn xem phụ thân, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
hắn thực thưởng thức Sở Hành, xác thật từng có tâm muốn Sở Hành làm con rể, nhưng Lục Vanh chỉ là tùy tiện nghĩ thôi, không nghĩ tới Sở Hành thật sự động tâm đối nữ nhi của mình. Nhưng nếu là Sở Hành, Lục Vanh cảm thấy, so sánh nhân phẩm, bản lĩnh cùng thân phận Sở Hành, tuổi lớn một chút cũng không tính là vấn đề gì lớn lao, nhưng đứng đắn mà suy xét việc này, Lục Vanh cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/3100776/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.