Phàm là mở tiệc chiêu đãi, đều có tập tục bất thành văn là nếu như khách nhân cùng chủ nhà có quan hệ thân thiết sẽ đến sớm hơn những người khác vì phần tình cảm thân thiết này,còn những người có quan hệ xa ngoại trừ có mục đích riêng còn không thì phần lớn đều sẽ đến sớm hơn trước khi bắt đầu bữa tiệc một chút, ăn uống nói cười, xong xuôi thì lau miệng, trò chuyện thêm một lát rồi cùng nhau ra về, đi một chuyến cũng chỉ vì giữ lễ.
Triều Đại Tề, khi Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, có một quy củ khác thường là các vị đại thần sẽ ước định tập hợp ở ngoài cung, khi đến giờ thì thái giám quản sự sẽ phân biệt nam nữ mà đưa đến dự tiệc ở Hoa Thanh cung hay là Phượng Hòa Cung, Hoa Thanh cung là nơi Hoàng Thượng dùng chiêu đãi thần tử huân quý, còn Phượng Hòa cung là chỗ Hoàng Hậu chiêu đãi các cáo mệnh phu nhân, chỗ cho các nữ quyến tụ hợp.
Đều là thần tử, nếu như giống Tiêu thị là có huyết thống hoàng gia, thì có thể tiến cung trước người khác.
Minh Huệ Đế truyền tin cho đường muội thông qua Lục Trảm, kêu nàng mang theo bọn nhỏ tiến cung sớm một chút, hắn muốn gặp bọn nhỏ bốn năm không thấy.
Bởi vậy qua giờ nghỉ trưa một chút, Tiêu thị liền dẫn theo ba hài tử, ngồi trên xe ngựa, tiến cung đitrước.
“Nương, tổ mẫu nói hoàng cữu cữu là người hung nhất thiên hạ, nếu con dám quấy rối người thì hoàng cữu cữu sẽ lệnh cho thị vệ bắt con đến đại lao, không bao giờ thả con ra nữa, là thật sao?” Hằng Ca Nhi ngồi ở bên trái mẫu thân, có chút lo lắng hỏi, lần đầu tiên Niên Ca Nhi nghe nói đến chuyện này, khẩn trương mà ngẩng đầu lên, muốn nghe câu trả lời của mẫu thân.
Lục Minh Ngọc cắn môi nhịn cười, tổ mẫu hù dọa hài tử vẫn luôn dùng chiêu này, lần đầu khi nàng tiến cung, tổ mẫu cũng nói như vậy.
Tiêu thị không thể nói mẹ chồng sai, liền cười sờ sờ đầu trưởng tử, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Hằng Ca Nhi nghe lời tổ mẫu, ngoan ngoãn đi theo nương, đừng chạy loạn khắp nơi, hoàng cữu cữu sẽ khôngphạt con.”
Hằng Ca Nhi dựa vào vách xe, khuôn mặt nhỏ nhỏ nghiêm túc.
Lục Minh Ngọc liền đoán được, lúc này đệ đệ đang tưởng tượng bộ dáng của Minh Huệ Đế, nhất định là người thập phần đáng sợ, nhưng mà vị hoàng cữu cữu kia của nàng……
Tâm tình Lục Minh Ngọc chậm rãi phức tạp. không đề cập tới thân phận địa vị,lúc nàng gặp Minh Huệ Đế là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, nếu so sánh cùng phụ thân thì dựa vào khí độ, phụ thân thanh nhã ôn nhuận, còn Minh Huệ Đế là rồng giữa loài người, trời sinh có khí chất hậu duệ quý tộc, tự nhiên sẽ hơn phụ thân một bậc. Lục Minh Ngọc cũng nhớ rõ, đời trước khi cô cô tiến cung, vài lần nàng đến thăm người thân, khí sắc cô cô càng ngày càng tốt, ban đầu là thấp thỏm lo âu, rất nhanh sau đó thì trở thành một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, trong đó trừ bỏ Minh Huệ Đế đối với nàng ấy sủng ái có thêm, thì chắc chắn cùng dung mạo của Minh Huệ Đế có liên quan.
Nam nhân yêu cái đẹp, thì nữ nhân làm sao khác biệt được? Nếu như giống tuồng diễn của nhân gian, anh hùng cứu mỹ nhân mà có dung mạo xấu xí, hoặc là thư sinh mặc rỗ nhặt được khăn thiêu của tiểu thư nhà giàu thì chắc chắn không có chuyện lấy thân báo đáo, phong hoa tuyết nguyệt như trong sách vỡ. Bao gồm chuyện tình của nàng cùng Sở Tùy, Sở Tùy tiếp cận nàng cũng vì tư sắc của nàng, mà nàng ngày ấy ở trên du thuyền tim đập loạn vì hắn, cũng là vì bề ngoài của hắn.
Đáng tiếc bề ngoài không đáng tin, nàng cùng cô cô đều không được chết già.
Gió đông thổi động màn xe, xuyên qua khe hở màn xe, lộ ra một góc cung tượng màu đỏ nguy nga. Lục Minh Ngọc hít sâu một hơi để nâng cao tinh thần, quyết định kiếp này chỉ xem Minh Huệ Đế là hoàng cữu cữu. cô cô đã đính hôn, đời trước Minh Huệ Đế không thể bảo vệ tốt cô cô, đối với cô cô cũng không khắt khe, sau này cô cô mất hắn buồn bực không vui cũng không đặt chân vào hậu cung nữa, dù cho như vậy nhưng Lục Minh Ngọc cũng không thể không oán hận hắn được.
Xuống xe ngựa, liền thấy Phúc công công đã chờ sẵn ở nơi này. Phúc công công là đồ đệ của thái giám tổng quản Quách Ung, mười sáu tuổi thì Quách Ung liền được phái đi hầu hạ Minh Huệ Đế vừa mới sinh ra, ba mươi năm qua, Quách Ung là người mỗi ngày ở chung cùng Minh Huệ Đế lâu nhất, cũng được Minh Huệ Đế nể trọng, bởi vậy các hoàng tử khi thấy hắn đều khách khí ba phần, mà các triều thần cũng có thể căn cứ vào thái độ của Quách Ung đối mọi người, mà dự đoán tâm tư của Minh Huệ Đế
Hôm nay mẹ con Tiêu thị tiến cung, không ngờ hắn phái Quách Ung tới đón tiếp, đủ thấy Minh Huệ Đế đối đường muội Tiêu thị này rất coi trọng.
Sau khi khách sáo vài câu thì Tiêu thị nắm tay Niên Ca Nhi đi ở phía trước, tỷ đệ hai người Lục Minh Ngọc đi theo phía sau, cùng Phúc công công đi đến Càn Nguyên Cung, đó là nơi ngày thường Minh Huệ Đế xem tấu chương, cũng là nơi mà Minh Huệ Đế trụ dài nhất hơn cả tẩm cung của mình.
Trước điện Càn Nguyên Cung, khó được có thể tạm thời buông quốc sự, Minh Huệ Đế đang ở kiểm tra bài học của Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử.
Tam hoàng tử Tiêu Thước năm sau thì mười lăm, cùng với bào huynh Khánh Vương giống nhau, dung mạo giống Vạn Hoàng Hậu, đều là mặt tròn,nhìn thân hình thật sự không mập, nhưng gương mặt toàn thịt, dễ dàng làm người cảm thấy hắn là một tiểu mập mạp. Cũng may Vạn Hoàng Hậu là một mỹ nhân, Tam hoàng tử tuy rằng không có kế thừa phong thái của phụ hoàng, nhưng mi thanh mục tú, cũng là một thiếu niên tuấn tú.
Khuyết điểm duy nhất là Tam hoàng tử thật sự có chút ngốc.
Nghe Tam hoàng tử lắp bắp ấp a ấp úng trả lời xong một đoạn văn, Minh Huệ Đế lười nhác dựa vào giường điêu long La Hán, một tay vỗ trán, mắt tinh từ chỗ của Tam hoàng tử chuyển qua trên người Tứ hoàng tử Tiêu Huyên, “Lão Tứ, 《 Mạnh Tử 》ngươi học được tới đâu rồi?”
Tứ hoàng tử sang năm thì chín tuổi, nhưng hắn giống như huynh trưởng Tam hoàng tử, đều đang đọc 《 Mạnh Tử 》, rốt cuộc đến phiên chính mình trả lời, Tứ hoàng tử nhìn huynh trưởng bên cạnh cuối thấp đầu, trong mắt xẹt qua một tia đắt ý tự cho là không ai nhìn thấy, sau đó ưỡn ngực, thanh âm lanh lảnh mà ngâm nga lên, đọc thuộc lòng đoạn mà Tam Hoàng Tử đang đọc dỡ lúc nãy.
Tam hoàng tử nghe đệ đệ đều thuộc lưu loát, đầu càng cuối thấp, đôi tay lặng lẽ nắm chặt cổ tay áo, trong mắt không có ghen ghét, chỉ có tự ti.
Nếu như hắn giống như Tứ đệ thông minh như vậy thì tốt biết bao, thì mẫu hậu cũng không thở dài khi nhìn thấy hắn, phụ hoàng cũng sẽ không thất vọng nhíu mày. Phụ hoàng, mẫu hậu đều không có mắng hắn, nhưng Tam hoàng tử biết, hắn ngu ngốc, ngoại trừ Ngũ đệ mới sinh ra trưởng thành so với hắncòn ngốc giống nhau, thì hắn chính là người ngu ngốc nhất trong các huynh đệ……
một người thì ảm đạm, một người thì dương dương tự đắc, Minh Huệ Đế nhìn thấy vậy thì nhắm mắt lại, kỳ thật đều đem biểu hiện của hai hài tử thu vào mắt. Lão Tam ngu dốt, nhưng bản tính thuần hậu, Minh Huệ Đế không trông cậy được, trong nội tâm lại rất thương tiếc cái nhi tử ngốc nghếch này, tư chất là do trời sinh, nhi tử trời sinh ngu ngốc, hắn cưỡng cầu cũng không được, chỉ là lão Tứ……
Minh Huệ Đế thích nhi tử thông minh, nhưng ngạo nghễ tự phụ, bất kính huynh trưởng, đây là phẩm hạnh có vấn đề, nếu kịp thời sửa chữa thì sau này sẽ trả giá lớn.
đang muốn răn dạy Tứ hoàng tử hai câu, Quách Ung cong eo khom người, “Hoàng Thượng, lục tam phu nhân tới rồi.”
Tam hoàng tử tò mò mà quay đầu nhìn ra bên ngoài xem, đầu Tứ hoàng tử cũng động một cái, nhưng nhìn xem phụ hoàng trước, sau đó nhịn xuống.
Minh Huệ Đế yên lặng thở dài, nên là một hài tử đơn thuần lại không đơn thuần, nên lớn lên hiểu chuyện lại là người còn tính tình tiểu hài tử.
“Mời người vào đây đi.” Minh Huệ Đế ngồi thẳng, mở to mắt, mắt đen thâm thúy sáng ngời, như thần long vừa tỉnh ngủ, trên người đâu còn hơi thở lười biếng khi ở trước mắt các nhi tử. Nhìn thấy Tiêu thị dắt ba hài tử xinh đẹp tiến vào, khóe môi Minh Huệ Đế giơ lên, hắn đối với các hoàng tử kỳ vọng nhiều, tự nhiên khảo cứu cũng nhiều, nhưng những hài tử thân thích, thì Minh Huệ Đế đơn thuần chỉ là thích.
“Thần phụ tham kiến Hoàng Thượng.” Tiêu thị đứng cách bảy tám bước trước giường điêu long La Hán, uốn gối hành lễ. Phía sau Lục Minh Ngọc dắt hai đệ đệ cùng nhau quỳ xuống, hướng Minh Huệ Đế dập đầu, “A Noãn ( Hằng Ca Nhi, Niên Ca Nhi) thỉnh an hoàng cữu cữu, mong hoàng cữu cữu long thể an khang, thiên thu vạn tuế.”
Tỷ tỷ thì thanh âm ngọt nhu, bọn đệ đệ đồng âm thanh thúy, hai cái hợp lại rất dễ nghe êm tai.
Minh Huệ Đế cao giọng cười to, ý bảo bốn người đứng lên, đầu tiên hướng Niên Ca Nhi vẫy tay, “Niên Ca Nhi lại đây, làm hoàng cữu cữu ôm một cái, tỷ tỷ ca ca hoàng cữu cữu đều ôm qua, Niên Ca Nhi cũng không thể bỏ qua được.”
Niên Ca Nhi lần đầu tiến cung, khẩn trương mà nhìn về phía mẫu thân.
Tiêu thị ôn nhu cổ vũ nhi tử, “Niên Ca Nhi đi mau, nếu con được hoàng cữu cữu thích, hoàng cữu cữu sẽ thưởng cho con đồ chơi tốt.”
Niên Ca Nhi nhìn lại nam nhân mặc hoàng bào ngồi ngay ngắn trên giường La Hán, bán tín bán nghi mà tiến lên.
Nam oa này quá giống phụ thân hắn, tú khí thanh tuấn, Minh Huệ Đế rất là thích, thân mật mà đem Niên Ca Nhi ôm đến trên đùi, cúi đầu cười hỏi: “Niên Ca Nhi bao nhiêu tuổi?”
Niên Ca Nhi nhìn nhìn hắn, chậm rãi vươn ba ngón tay béo, “Ba tuổi, ngày mai liền bốn tuổi.”
“thật thông minh.” Minh Huệ Đế không tiếc khen, từ trong tay áo lấy ra lễ gặp mặt đã sớm chuẩn bị tốt tặng cho tiểu cháu ngoại trai,là khóa trường mệnh rực rỡ ánh vàng hình con trâu, phía trước có khắc “Bình an như ý”, đằng sau thì “Phúc trạch lâu dài”. Tuổi Niên Ca Nhi như vậy, đương nhiên không hiểu giám định và thưởng thức ngọc khí đồ cổ, vừa nhìn thấy thì biết đây là đồ vật rất đáng giá nên rất thích, tay nhỏ ôm lấy trường mệnh khóa, vui vẻ mà nhìn về phía mẫu thân.
Tiêu thị cười chỉ bảo hắn, “Còn không mau cám ơn hoàng cữu cữu?”
Niên Ca Nhi ngẩng đầu lên, nhìn đỉnh đầu nam nhân chờ hắn cảm tạ, đột nhiên vươn thân mình lên, bẹp một cái hôn lên trên mặt Minh Huệ Đế.
Tiêu thị ngây người, nhìn nước miếng trên mặt Minh Huệ Đế, tâm nhắc lên.
Minh Huệ Đế cũng sửng sốt một lát, thân nhi tử đều không có hôn qua hắn, lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này, Minh Huệ Đế mặt rồng đầy vui mừng, xoa xoa đầu, Niên Ca Nhi vốn định ôm một lát liền buông đi, lúc này đột nhiên luyến tiếc không muốn buông, kêu Niên Ca Nhi tự mình chơi lục lạc bằng vàng cùng khóa trường mệnh, hắn cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía tỷ đệ Lục Minh Ngọc.
Lục Minh Ngọc vừa nhìn thấy hành động của đệ đệ sợ tới mức kinh hồn táng đảm, hai má bởi vì khẩn trương đỏ, nhìn qua có chút giống xấu hổ.
Minh Huệ Đế liếc mắt nhìn đường muội một cái, tự đáy lòng khen: “A Noãn càng lớn càng giống nương ngươi, cũng giống người hoàng gia chúng ta.”
Lục Minh Ngọc thoải mái hào phóng mà nhìn lại trưởng bối, ngoan ngoãn trêu ghẹo nói: “Đó là hoàng cữu cữu thích con, còn cha con thì luôn nói con giống hắn nữa.”
Minh Huệ Đế tươi cười không ngừng, ánh mắt nhìn về Hằng Ca Nhi, “Niên Ca Nhi giống cha các ngươi, đôi mắt Hằng Ca Nhi thì giống tổ phụ các ngươi, không tồi không tồi, hai người các ngươi đều nỗ lực phấn đấu, trưởng thành hoàng cữu cữu phong cho các ngươi làm đại quan.”
Hằng Ca Nhi lá gan lớn, thử nói: “Hoàng cữu cữu,con muốn làm Đại tướng quân.”
Minh Huệ Đế nghiêm trang gật gật đầu, “Được, nhưng Hằng Ca Nhi phải học giỏi công phu,chỉ có công phu tốt thì nam nhân mới có thể được làm tướng quân.”
Hằng Ca Nhi hưng phấn gật đầu, “Mỗi ngày con đều đứng tấn!”
Minh Huệ Đế thực khiếp sợ nhướng mày, kêu Hằng Ca Nhi lập tức ngồi xổm một cái.
Hằng Ca Nhi lập tức đi phía trước đi hai bước, ra dáng ra hình mà bày ra tư thế, Minh Huệ Đế mang cười xem, Tứ hoàng tử nhìn Niên Ca Nhi ngồi ở trên đùi phụ hoàng, lại không cao hứng mà nhấp nhấp môi. hắn nghĩ mãi không hiểu, vì cái gì Niên Ca Nhi chỉ là nói ra tuổi phụ hoàng liền khen hắn thông minh, hắn đều thuộc lòng hết thư văn tốt như vậy, đều không thấy phụ hoàng cười một cái.
Tứ hoàng tử không dám oán trách phụ hoàng, liền đem oán khí đỗ lên người Hằng Ca Nhi, Niên Ca Nhi, nhìn như thế nào cũng thấy không thích.
một bên Tam hoàng tử nhìn Hằng Ca Nhi đứng tấn một lát, tầm mắt lại trộm mà nhìn Lục Minh Ngọc.
Hôm nay Lục Minh Ngọc mặc một thân cung trang màu hồng nhạt, cổ áo, cổ tay áo dùng chỉ vàng thêu một nhánh hoa mai, tươi đẹp lại quý phái, chân mang đôi giày thêu hình mẫu đơn, vóc dáng hiện cao lên không ít, phấn mặt má đào duyên dáng yêu kiều, ngoan ngoãn mà đứng ở bên cạnh Tiêu thị, giống như một đóa mẫu đơn vừa mới hái xuống, non nớt trong veo.
Tam hoàng tử nhìn đến quên lễ nghĩa. Mẫu hậu chỉ khen bọn muội muội của Sở gia đều đẹp, nhưng Tam hoàng tử cảm thấy, A Noãn muội muội mới là người đẹp nhất.
Ánh mắt thiếu niên lang nồng nhiệt trong suốt, đơn thuần mà thích muội muội mới, Lục Minh Ngọc cũng cảm giác được, nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt chạm nhau, Tam hoàng tử ngẩn người, ngay sau đó hướng Lục Minh Ngọc nhếch miệng cười, cũng không cảm thấy cử chỉ chính mình có gì không ổn.
Tam hoàng tử ngu dốt, cơ hồ mỗi người đều biết, đối mặt thiếu niên lang thiện ý mỉm cười, Lục Minh Ngọc cũng cười nhẹ đáp lại.
Triều đại này mười sáu tuổi hoàng tử mới phong vương tứ hôn, Lục Minh Ngọc nhớ rõ Vương phi Tam hoàng tử kiếp trước, hình như là thông chính sử con gái út của Nghiêm đại nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]