Gần trưa thì Sở Hành tỉnh, thân thể cũng không còn lo ngại.
Lục Vanh đứng ở mép giường luôn nói lời cảm tạ mãi, Tiêu thị nghe Sở Hành nói hắn ăn xong cơm trưa thì xuất phát hồi kinh,nên tìm cớ để trở về hậu viện.
“Nương, hắn có sao không?” Lục Minh Ngọc ngồi ở đầu giường gần lò sưởi hỏi. Bởi vì rơi xuống nước không bao lâu, thì về nhà uống chén canh gừng ấm áp, Lục Minh Ngọc tự thấy thân thể mình so với ngày thường không khác biệt mấy nên nằm chốc lát rồi ngồi dậy, tâm trạng không yên mà nghĩ tới Sở Hành đang hôn mê ở tiền viện. Dù cho không liên quan đến chuyện tình cảm thì Sở Hành cũng là ân nhân của nàng,nên khi nghe trên đùi hắn bị giày trượt băng của nàng cắt một đao, Lục Minh Ngọc thập phần áy náy.
“ đã tỉnh, hắn thân cường thể kiện, không bị đông lạnh,nên lang trung chỉ đưa dược thoa vết thương ở chân cho hắn.” Tiêu thị đứng ở trước giường, cười nói, “A Noãn, biểu cữu cữu con nói hắn dùng qua cơm trưa liền đi rồi, ngươi cảm thấy thế nào? Nếu có thể xuống đất đi lại, thì cùng nương qua đó nói lời cảm tạ đi, hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ động tác nhanh chóng của nhân gia, bằng không ngươi còn phải ăn thêm một chút khổ.”
đi giáp mặt nói lời cảm tạ?
Lục Minh Ngọc cắn cắn môi, cúi đầu nắm chặt tay.
Tiêu thị kinh ngạc, ngồi xuống mép giường, lôi kéo tay nữ nhi hỏi: “A Noãn không thoải mái chỗ nào?”
Lục Minh Ngọc lắc đầu, nghĩ nghĩ, kêu Thải Tang đi ra ngoài trước. Thấy người đi rồi, Lục Minh Ngọc mới thẹn thùng mà dựa vào trong lòng ngực của mẫu thân, rầu rĩ nói: “Nương, lần trước hắn cứu con, con mới bảy tuổi, hiện tại con đã mười hai, không nhỏ, hắn, hắn bế con lên,bây giờ con lại đi gặp hắn, rất thẹn thùng a, huống chi con cùng hắn, trước kia……”
Lục Minh Ngọc thiệt tình cảm kích Sở Hành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/3100716/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.