Mùa đông trời giá rét, người sợ lạnh, ngựa đi cũng chậm, hơn nữa ngày ngắn đêm dài, cả nhà Lục Minh Ngọc từ đầu tháng mười đã khởi hành từ thành Hàng Châu, trước tiên đi đường thủy, sau lại thay sang xe ngựa, đến đầu tháng chạp mới đến huyện Vĩnh Định thuộc Ký Châu, còn cách kinh thành khoảng năm ngày.
Gần hoàng hôn, ánh nắng tắt dần, vài chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa trạm dịch.
Vì Lục Vanh đã phái người đến báo trước, nên dịch thừa đã dọn dẹp sạch sẽ tiểu viện tốt nhất ở đây, ân cần mời cả nhà năm người Lục gia vào ở.Cho dù màn xe ngựa có làm bằng vài bông dày đến thế nào, thi thoảng cũng vẫn có gió luồn qua khe hở, ba tỷ đệ Lục Minh Ngọc đã sớm bị lạnh đến choáng váng, vừa xuống xe đã theo sát Tiêu thị, bước nhanh vào hậu viện, vội vã đốt địa long, than củi bốc cháy sưởi ấm cả căn phòng.
“Lạnh thật đấy.” Lục Minh Ngọc ôm lò sưởi nhỏ bằng đồng tráng men khắc cành sen quấn với hải đường, nhẹ nhàng giậm giậm chân, cảm thấy hai chân mình như đã biến thành hai khối băng, chẳng có chút độ ấm nào.
“Mau lên giường ngồi.” Tiêu thị vừa cởi lớp áo khoác dày nặng trên người tiểu nhi tử vừa đau lòng nói. Càng tới gần kinh thành trời càng lạnh.
Lục Minh Ngọc xoa xoa tay, cởi giày trèo lên giường, ngồi ngay cạnh lò sưởi ở đầu giường. Thu Nguyệt săn sóc đưa cho nàng một tấm chăn gấm đã được ủ ấm, Lục Minh Ngọc nhận lấy, lập tức đắp lên chân, Hằng nhi lanh lợi chạy tới, Lục Minh Ngọc liền xốc lên một góc để đệ đệ chui vào, bên kia Niên nhi thấy vậy, bĩu bĩu môi cũng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/3100706/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.