“đi thuyết khách” không thành công, Lục Vanh mất hứng trở lại tam phòng.
Tiêu thị vừa thấy dáng vẻ này của trượng phu đã đoán được đại khái, sau khi hỏi một lượt về buổi nóichuyện giữa cha con hai người, Tiêu thị cười nói: “Quả nhiên, phụ thân không có coi trọng gia thế của Diêu gia. Nhưng phụ thân nói vậy chắc hẳn là vì trong khoảng thời gian ngắn chưa suy nghĩ cẩn thận thôi, chỉ cần chúng ta nói rõ đạo lý rồi, phụ thân yêu thương A Quân như vậy, khẳng định sẽ gật đầu đồng ý.”
Cha mẹ yêu con tất nhiên phải suy tính nhiều, thân là mẫu thân, Tiêu thị có thể hiểu được suy nghĩ của cha chồng mình. Đường đường là tiểu thư của phủ Thượng thư mà lại phải gả vào một gia đình đã sa cơ lỡ vận, mọi hy vọng “trọng chấn non sông” chỉ trông cậy vào một thám hoa trẻ tuổi, vừa nghe vậy hiển nhiên cha chồng sẽ cảm thấy nữ nhi bị khinh thường, phải chịu uất ức. Đây là biểu hiện của tấm lòng yêu thương nữ nhi, nhưng chờ đến khi cha chồng đã bình tĩnh lại, suy ngẫm cẩn thận, sẽ phát hiện mối nhân duyên này cũng có chỗ tốt của nó.
Lục Vanh vẫn nhắm mắt chán chường, ngồi bên cạnh thê tử, nói: “nói thì dễ, nhưng tính của phụ thân......”
Đừng nói Lục gia, mà cả triều đình này, ngoại trừ Hoàng thượng thì có mấy ai dám khiêu chiến với phụ thân đâu?
Tiêu thị vẫn mỉm cười, tiến đến bên tai trượng phu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta không được nhưng còn có mẹ mà.”
Lục Vanh sửng sốt, nhìn sang thê tử vừa đưa ra loại ý kiến thúi này, trong mắt rõ ràng hiện lên bốn chữ “không thể tin nổi”. Phụ thân rất cứng rắn, không khác gì bàn đá, mẫu thân lại rất mềm, như sợi liễu mỏng manh dễ uốn. Với tính nết nhu nhược của mẫu thân, xưa nay phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/3100687/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.