Hôm sau, sau khi hạ triều, Bộc Dương lập tức đưa Tôn Trung quan đi bái kiến Vệ Tú.
Tôn trung quan tên Thái, nét mặt ôn hòa hiền hậu, nhìn thật đôn hậu, hiện tại đã năm mươi tuổi, lúc quỳ xuống hành lễ nhìn rất cung kính khiêm nhường mà không có thái độ nịnh nọt.
Vệ Tú nhìn thấy thì biết là người này không đơn giản.
Một người như vậy thì nên gánh vị trí quan trọng mới đúng, điều đến chỗ của nàng, chỉ quản lý một cung thôi thì dường như là đại tài tiểu dụng.
Bộc Dương âm thầm quan sát sắc mặt Vệ Tú, thấy chân mày của nàng ấy hơi động thì biết là nàng ấy không đồng ý, nàng vội vàng gọi một tiếng.
"Vệ khanh." Vệ Tú nghe thấy nên quay đầu lại, đang muốn nói rõ chuyện này thì lại bị Bộc Dương chặn lại. Bộc Dương cười hỏi. "Để giúp ông ta dễ dàng quản lý người trong cung thì nên để ông ấy ở vị trí nào?"
Tôn Thái vẫn đứng khoanh tay trước điện, trên mặt mang theo nụ cười giống như rất thoải mái nhưng ánh mắt kia lại là ánh mắt tinh ý của người từng trải.
"Bệ hạ cho rằng vị trí nào thì thích hợp?" Vệ Tú nghe lời này thì biết Bộc Dương đã có tính toán của mình rồi nên mới thuận theo nàng mà hỏi.
"Đại Trường Thu thì sao?" Bộc Dương nhanh chóng hỏi.
Lời của nàng vừa nói thì đã thấy trong ánh mắt bình thản của Vệ Tú lộ ra ý cười vô hạn. Bộc Dương lập tức hiểu suy nghĩ của mình đã bị Tú Tú nhìn thấu rồi.
Đại Trường Thu là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhu-cuu/1767222/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.