🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hiện tại dù Vệ Tú còn chưa đồng ý trở thành mưu sĩ dưới trướng nàng, nhưng nàng dường như đã không thể buông tay, đợi đến sau này sao có thể để nàng trở về? Bộc Dương mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ nói.

"Tiên sinh đến lúc đó mà còn muốn trở về đây, nhất định là do ta không đủ phẩm hạnh, càng cần tiên sinh bên cạnh tùy thời chỉ điểm. Tiên sinh sao nhẫn tâm rời ta mà đi?"

Không biết Vệ Tú tin hay là không đành lòng vạch trần, chỉ là không nói tiếng nào liếc nàng một cái, cười cười qua chuyện.

Bộc Dương lập tức có chút hối hận.

Muốn có được lòng ẩn sĩ nên rộng lượng một ít, tôn trọng nàng ấy, để nàng ấy có cơ hội thi triển đại tài. Về sau, nếu nàng ấy dám đi, có bắt lại cũng phải bắt về bên cạnh, tránh cho người khác có đoạt người rồi lại đi đối phó với nàng.

Hiện tại nên nói một chút lời dễ nghe, sao nàng lại vội vàng như vậy? Nàng nên nói "Tiên sinh muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, ta nơi này, vĩnh viễn luôn có chỗ cho tiên sinh.", như thế mới êm tai.

Đáng tiếc lời đều đã nói ra miệng, muốn sửa lại cũng không được, Bộc Dương có chút phiền muộn lại hối hận. Nàng nhìn Vệ Tú, nhân tiện thấy trong tay nàng ấy cầm một thanh tiêu bằng bích ngọc liền nói.

"Tiên sinh biết thổi tiêu?"

Ngọc tiêu này toàn thân màu xanh biếc, nhu hòa dễ chịu. Bộc Dương dù là đã nhìn quen bảo vật cũng phải khen một tiếng tốt.

Vệ Tú cúi đầu nhìn một chút,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhu-cuu/159381/chuong-10.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.