Thuốc dùng mỗi ngày đột nhiên đắng hơn, Bộc Dương không tự chủ được mà nhìn về phía người viết phương thuốc, chần chờ lên tiếng. 
"Tiên sinh, thuốc này, đắng hơn rất nhiều." 
"Hôm qua bắt mạch cho điện hạ, thương thế của điện hạ đã chuyển biến tốt hơn. Phương thuốc trước đã không thích hợp nữa, ta mới dùng phương thuốc mới trong đó có thêm một chút hoàng liên(1)." Vệ Tú ôn hòa nói. 
(1): một vị thuốc trong đông y, cực kì đắng. 
Bộc Dương nghĩ đến thật có việc này, hôm qua đã nói qua, nàng không nghĩ nhiều nữa, đơn giản nói tiếng cảm ơn liền đem thuốc uống cạn. 
Hương vị đắng chát còn đọng lại thật lâu hơn nữa còn xông thẳng lên mũi, Bộc Dương trì hoãn hồi lâu mới tốt hơn một chút, để chén thuốc xuống tiếp tục nói. 
"Tiên sinh ở trong núi, trên triều đình có một số việc sợ tiên sinh không biết. Phụ hoàng đăng cơ mười tám năm, mọi chuyện dụng tâm, cho nên thiên hạ thịnh trị, có thể nói minh quân." 
Vệ Tú nở nụ cười không nói gì, nàng tao nhã nội liễm, cảm xúc sẽ không hiện trên mặt, Bộc Dương cũng không biết nụ cười này của nàng có tán đồng lời nói của nàng hay không, dừng một chút liền nói thẳng. 
"Duy có một chuyện, phụ hoàng lại không có biện pháp xử lý, chính là vị trí thái tử không biết truyền lại cho ai người nào. Mấy vị huynh trưởng vì việc này mà tranh chấp, ở trong triều tự phân thế lực. Ta tuy là công chúa nhưng làm việc gì cũng dễ đàng hơn, vì vậy bọn họ có ý mượn sức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhu-cuu/159378/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.