Chương trước
Chương sau
Ngày kế, trời bắt đầu chuyển sáng, bên trong thành An Dương.
Trong miếu Nguyệt lão, chuyện hai nam nhân buộc chỉ tơ hồng đồng bái Nguyệt lão lập tức truyền khắp cả thành, ồn ào, huyên náo. Có người nhận ra trong đó có một người là đại phu đại phu nổi danh trong thành, Tằng đại phu, có người còn tung tin, Tằng đại phu vốn là nam kĩ trong kĩ quán, có người nói, tên nam kĩ này thật không biết xấu hổ, nhờ danh đại phu mà lừa gạt không biết bao nhiêu binh sĩ trong sạch, lại có người nói, tên nam kĩ này, một thân bệnh đường sinh dục, đã hại rất nhiều người. . . . Tóm lại qua nửa ngày, lời đồn càng lan truyền càng thái quá.
Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục, Lý Học tiên sinh nghe xong lời đồn thì tức giận đến đỏ mặt tía tai, một bên luôn miệng mắng chửi, một bên lại viết cáo thượng trình quan phủ, muốn quan phủ phải đem cái tên tiện nhận này đi trị tội. Huyện thái gia ngồi trên công đường, nghe hắn gièm pha này nọ, lập tức vỗ mộc kinh đường, sai nha dịch đem người bắt đến. Hai nha dịch lĩnh mệnh, mang theo xiềng xích, Lý Học kia nghe vậy cũng hùng hùng hổ hổ theo sát phía sau, dẫn tới rất nhiều người chú ý, vừa nghe thấy muốn đi tróc nã tên nam kĩ giả danh đại phu, liền tự cho là chính nghĩa, muốn xem náo nhiệt cộng thêm những kẻ tò mò tự phát, tự động theo sau, chỉ khoảng nửa khắc, một đám người đã tụ tập, chậm rãi hướng nơi ở Tằng đại phu đi đến.
Tằng đại phu lúc này đang ở phía sau chuồng ngựa, không biết mình sắp gặp phải tình cảnh gì.
Hắn hôm nay cũng thức dậy thực muộn, tỉnh dậy đã là giữa trưa, đêm qua say rượu, đầu đau muốn nứt ra làm hắn hận không thể dùng tay đánh vào đầu mấy cái, chính là thân mình so với bình thường còn vô lực hơn ba phần, ngay cả tay cũng không thể nâng, trên mặt nhịn không được lộ ra vài phần thống khổ. Đột nhiên, trên tay nóng lên, có người đang cầm lấy tay hắn, tiếp theo bên tai chợt nghe thấy thanh âm khẩn trương của Tấn Song Thành.
“Nghi Hoa, ngươi tỉnh? Không thoải mái sao?”
Thanh âm này làm thân thể Tằng đại phu khẽ run lên, mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt tiều tụy của Tấn Song Thành. Mới qua một đêm, chiếc cằm xanh xao, lún phún những sợi râu nhỏ, quần áo trước nay chỉnh tề giờ đây lại đầy những nếp nhăn, thật giống như cứ để nguyên quần áo như vậy mà ngủ qua đêm, nhất là cặp mắt kia, ô thanh biến thành màu đen, trong mắt lộ ra lo lắng, hàm ẩn thủy quang, thật là một bộ dáng chật vật đáng thương!
Tằng đại phu muốn rút tay ra nhưng lại vô lực mà từ bỏ, Tấn Song Thành gắt gao nắm lấy, hắn chỉ biết hữu khí vô lực nói: “Ngươi đi đi, trở về làm gì?”
“Ta sai rồi Nghi Hoa, ta không nên bỏ ngươi lại. . . ta biết sai rồi, ngươi hãy tha thứ cho ta. . . “ Hắn nửa đêm liền chạy đến đây, thấy Tằng đại phu ngủ, cũng không dám đánh thức, liền cùng y nằm xuống bên giường. Trong lòng các loại cảm xúc cuộn lên. Trong chốc lát, hắn lo lắng không biết liệu Nghi Hoa có tha thứ cho hắn, lại nghĩ, Nghi Hoa đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ. Nam kĩ, hắn không thể tưởng tượng Nghi Hoa lại rơi vào tình cảnh này, lại không thể biết Nghi Hoa đã chịu đựng vũ nhục lớn chừng nào. Trong lòng hắn đau đớn tưởng chừng như muốn vỡ ra. Khó trách mỗi lần hắn muốn thân cận hắn đều cảm thấy cảm giác mâu thuẫn trong lòng Nghi Hoa, Nghi Hoa bây giờ có lẽ còn thống khổ hơn quá khứ gấp bội.
“Tha thứ cái gì, ta cũng đâu có trách ngươi chuyện gì. . . . Chẳng qua là một hồi tỉnh mộng, ngay từ đầu ta đã sai lầm rồi. Ta không nên đối ngươi có ý nghĩ không an phận, chuyện sau này bất quá là ta làm sai luân thường đạo lý nên bị trừng phạt. . . “Ngữ khí bình thản đến cực điểm, không có oán hận, không có tự ai, chỉ có tâm tư tịch liêu.
Mười năm trước hắn không nên gặp Tấn Song Thành, mười năm sau hắn không nên cứu người trở về. Lần sai thứ nhất là do ý trời còn lần sai thứ hai chính là do hắn tự tìm lấy, chuốc lấy kết cục như vậy, hắn không thể oán bất luận kẻ nào.
Tấn Song Thành lắc đầu nói: “Nghi Hoa, ngươi. . . ngươi nói vậy sẽ chỉ làm ta thêm đau lòng. . . ta không biết ngươi đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, thế nhưng, chuyện trước kia ngươi hãy quên đi được không? Giờ ta mang ngươi đi, đi thật xa, đến một nơi không ai tìm thấy, được không?”
Tằng đại phu nhìn hắn, bên môi lộ ra mạt cười khổ: “Ngươi không quan tâm chuyện ta từng là nam kĩ sao? Ngươi không quan tâm ta từng bị bệnh đường sinh dục sao? Ngươi không biết đã có bao nhiêu nam nhân từng thượng qua ta sao? Khối thân thế này so với nước cống ta e còn hôi thối hơn, ngươi thật sự không quan tâm sao?”
Chuyện cũ không thể chịu đựng nổi, không chịu đựng nổi. Hắn nghĩ trốn khỏi Thượng Hoa nam quán liền có thể làm lại, thế nhưng ông trời đã không cho hắn như nguyện. Về nhà không đến nửa tháng, trên người hắn dần dần xuất hiện chứng bệnh, cẩn thận che dấu thế nào vẫn bị phụ thân phát hiện, chẩn đi chẩn lại đúng là dấu hiệu của bệnh đường sinh dục, hắn đem quá khứ kể lại, phụ thân hắn mang gia pháp đem hắn đánh muốn chết đi sống lại mấy lần, chính là khi đánh vẫn lưu lại cho hắn một cái mạng. Từ đó về sau, ngày cũng như đêm, dốc hết tâm sức, xem y thư, vì hắn tìm cách chữa trị tận gốc, dược vật dùng không tiếc nhưng chỉ có thể chữa được phần ngọn mà không thể trị được tận gốc. Nửa năm sau, Tằng lão gia cuối cùng cũng tìm ra biện pháp nhưng chưa kịp nghiệm chứng, lại vì tinh lực suy kiệt, vào một đêm giông tố ngủ rồi không thức dậy nữa. Thừa nhận không nổi đả kích liên tiếp nhau mà đến, hắn rốt cục suy sụp, nén không được khóc rống thất thanh chạy ra khỏi nhà không để ý đến mẫu thân kêu gọi, trời mưa to nhưng không thể nào tẩy sạch được thân thể dơ bẩn của hắn, hắn còn mặt mũi nào lưu lại hậu thế, thà cứ để thiên lôi đánh chết hắn đi. Là Anh Nhân khi đó đã giữ hắn lại, đứa nhỏ gầy gò dưới cơn mưa xối xả, đừng dưới tàng cây khóc không ngừng, thấy hắn chạy đến như điên bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, trong ánh chớp, nụ cười ấy như mang theo một tia ấm áp, chiếu sáng hắn. Ôm lấy đứa nhỏ, hắn quay đầu lại, không thể chết được, hắn không thể chết. nếu hắn chết, ai sẽ chiếu cố mẫu thân? Hắn sau một hồi túy hứng đã không thể quay đầu lại có thể nào tùy hứng lần nữa, dù có đau khổ cỡ nào hắn cũng muốn sống sót. Dùng biện pháp cuối cùng phụ thân lưu lại, hắn dốc lòng thực nghiệm, một năm sau cuối cùng cũng có thể trị tận gốc căn bệnh trong người.
Hiện giờ mẫu thân đã không còn, Anh Nhân cũng cần có tiền đồ, con đường hắn đi. . . cũng đã tới lúc. . .không còn gì để hắn bấu víu. . .
“Nghi Hoa, Nghi Hoa, ta hiện giờ thứ gì cũng không quan tâm, chỉ cần ngươi không rời bỏ ta.” Tấn Song Thành phát hiện trong mắt Tằng đại phu một mạt tử ý, sợ hãi ôm lấy thân thể hắn, “Quên đi, Nghi Hoa, trước kia dù có chuyện gì cũng hãy quên đi, chúng ta một lần nữa bắt đầu!”
“Ta cũng muốn quên, vốn ta cũng muốn quên, là ngươi làm cho ta lại nhớ đến. Song Thành, chúng ta không thể bắt đầu lại nữa, ta và ngươi vốn là không nên gặp nhau, mấy ngày qua càng làm cho ta thêm tin tưởng chuyện này, ngươi có thể cùng ta một lần đồng bái Nguyệt lão là có thể giúp ta mãn nguyện rồi, cũng không còn gì tiếc nuối. Ngươi đi đi, Tấn Nhị gia Liên Vân sơn trang, nơi này không ai biết ngươi, trở về ngươi vẫn có thanh danh tốt, đừng để ta phá hủy,  đi đi. . . .đi đi. . . “
“Nghi Hoa, ta không cần thanh danh gì đó, ta chỉ cần ngươi không rời bỏ ta. Ngươi đừng bỏ ta, ta cái gì cũng không cần, thật sự, Nghi Hoa. . . . “
Tấn Song Thành lớn tiếng rống lên, đã thấy Tằng đại phu chậm rãi nhắm mắt lại, buông một câu, “Ta mệt mỏi”, liền giống như ngủ không muốn bao giờ thức dậy nữa, hắn giống như trong lòng bị giáng một chùy thật mạnh, cúi đầu hôn lên đôi môi không còn một tia thần sắc kia, hung hăng hôn, dùng hết tất cả khí lực giống như muốn đem tất cả linh hồn Tằng đại phu dung nhập thân thể mình. Tằng đại phu thân thể run lên, muốn đẩy hắn ra chính là tay còn không thể nâng lên đành vô lực hạ xuống.
Không được, thật sự không được, hắn mở mắt, dùng ánh mắt cầu xin Tấn Song Thành buông tha hắn, chính là Tấn Song Thành lại làm như không thấy, dùng đầu lưỡi cưỡng bức Tằng đại phu phải mở miệng, đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập khoang miệng ấm nóng, tùy ý càn quét mỗi phân mỗi tấc. Ác mộng trong trí nhớ chợt ùa đến, chỉ nôn hoàn đã không còn hiệu lực, Tằng đại phu rốt cuộc nhịn không được, hắn hôm qua cả ngày chưa từng ăn gì, lại thêm uống cạn một vò rượu, lúc này cổ họng trào lên một cỗ toan thủy tràn khắp khoang miệng, Tấn Song Thành lại làm như không cảm giác được gì đem cỗ toan thủy kia không do dự mà hút hết.
Tằng đại phu kinh ngạc, đôi mắt tinh tế trong nháy mắt trợn to, kinh ngạc nhìn Tấn Song Thành, bốn mắt nhìn nhau, một kinh nghi, một kiên định.
Thật lâu sau, nụ hôn dài chấm dứt, bình ổn hơi thở, Tấn Song Thành nâng người lên, nhìn Tằng đại phu, từ tốn nói: “Ta nói rồi, ta không cần, chỉ cần là ngươi, hết thảy ta đều có thể chấp nhận. Ta không biết năm đó đến tột cùng xảy ra chuyện gì nhưng ta cũng đã đoán ra, nhất định là đại ca có lỗi với ngươi. Ngươi đã không nói ra thì ta cũng sẽ đi tìm đại ca nói cho rõ ràng, từ nay về sau Tấn Song Thành ta cung Liên Vân sơn trang đoạn tuyệt quan hệ, nếu người của Liên Vân sơn trang còn đối với ngươi bất lợi thì chính là kẻ thù của Tấn Song Thành ta, chờ ta trở lại, ta mang ngươi đi.”
“Không. . . .” Tằng đại phu muốn bắt lại Tấn Song Thành lại chỉ nắm được một mảnh góc áo hắn, thấy hoa mắt, Tấn Song Thành đã đi xa. Lẳng lặng nằm trên giường, bất tri bất giác, trước mặt Tằng đại phu đã là một mảnh sương mù.
Thật sự có thể đi sao? Phía trước liệu còn đường có thể cho hắn đi sao? Một giọt lệ chảy xuống, vì cái gì khi hắn đang tuyệt vọng lại luôn luôn có một tia hy vọng bày ra trước mắt, sau một hồi thử lại, dù sao hắn cũng không còn gì có thể mất nữa.
Tay chân từng chút một khôi phục khí lực, khi hắn bước xuống giường, đi đến trong viện, vào chuồng ngựa. Không biết vì lẽ gì mà con ngựa ngày thường rất ôn thuần này lại có vẻ bất an, loạng choạng không để hắn buộc dây thừng, cố gắng ghìm cương nhưng rốt cuộc Tằng đại phu vẫn không có khí lực đành ngồi một bên, dùng ánh mắt hư vô nhìn lên mảng trời xanh phia trên
“Phanh!”
Cửa đột nhiên bị người ta dùng sức đẩy ra, một bóng người chạy vọt vào, vừa chạy vừa hô: “Sư phụ.”
“Anh Nhân?”
Tằng đại phu lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt kinh hãi của thiếu niên, ninh mi, chậm rãi nói: “Đã lớn như vậy rồi, sao còn không ổn trọng một chút!”
“Sư phụ!” anh Nhân nhìn thấy Tằng đại phu lập tức chạy vọt lại, reo lên, “Sư phụ, người chạy mau đi, có người muốn tới bắt người, chạy mau a!”
Tằng đại phu sửng sốt, sau đó cười khổ đứng lên, tới thật đúng là nhanh, ngay cả một ngày cũng không thể chờ.
“Sư phụ, người chạy mau a, bọn họ. . . .Bọn họ muốn đánh chết người. . . .” Anh Nhân thấy Tằng đại phu có vẻ không chút để ý thì gấp đến độ vội vàng kéo ống tay áo hắn, lôi đến cửa, liếc mắt một cái thấy đám người đã đi đến góc đường.
Anh Nhân kinh hô một tiếng, lôi kéo Tằng đại phu vào bên trong, đem cửa đóng chặt lại, sau đó gấp đến độ xoay vòng quanh
“Làm sao bây giờ? Chạy không được, làm sao bây giờ?”
Tằng đại phu nhìn bộ dáng vạn phần lo lắng của hắn, trong mắt nóng lên, nói: “Anh Nhân, ngươi leo tường ra ngoài đi.”
“Đúng rồi, trèo tường.” thiếu niên vỗ tay một cái, kéo Tằng đại phu hướng phía tường chạy đến, Tằng đại phu thanh nhẹ một câu, “Anh Nhân, ta nếu trèo tường ra ngoài cũng không thể chạy xa, ngươi tự mình đi thôi.”
“Không, ta sẽ không rời khỏi sư phụ, tuyệt đối không.”
“Anh Nhân, nếu ngươi muốn cứu ta thì liền đi tìm người có thể cứu ta a.” Tằng đại phu xoa đầu thiếu niên, năm đó còn bé như vậy mà hiện giờ đã cao lớn thông minh, lanh lợi nhường này, hắn tương lai sẽ có tiền đồ thật tốt mình sao có thể phiền hà tới hắn.
Đại môn đóng chặt bị rung lắc thật mạnh, từng trận chửi mắng hỗn loạn vọng đến, Anh Nhân cả kinh. Không nghĩ cũng biết hôm nay hắn không thể đem sư phụ chạy xa, cắn chặt răng nói, “Sư phụ, ta đi tìm cứu viện, người ngàn vạn lần phải cố gắng chịu đựng chờ ta trở về.”
Tằng đại phu hướng hắn gật đầu, trên mặt khẽ nở một nụ cười hư ảo.
“Ngươi đi đi, sư phụ chờ ngươi trở về.” cơ hội thực hiện lời hứa này thật nhỏ nhoi, hắn lần đầu tiên lừa gạt Anh Nhân.
Anh Nhân cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm, dậm chân nói: “sư phụ, người ngàn vạn lần phải cẩn thận, bọn họ nếu có vào, người cứ nhận sai kéo dài thêm chút thời gian, nhất định phải chờ ta trở lại. . . ta đi đây. . . “Từng bước vừa đi vừa quay đầu lại. Hắn vừa đi cửa liền “oanh” một tiếng bị người ta đạp mở, hai tên nha dịch dẫn đầu đi đến, từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá một lượt, lộ vẻ khinh thường.
“Ngươi là Tằng đại phu?”
“Đúng là tại hạ.”
“Quan gia truyền ngươi vấn tội, theo chúng ta đi.”
Thiết liên rền vang, hai tên nha dịch đem Tằng đại phu khóa lại, dùng sức vừa kéo vừa đẩy, Tằng đại phu không tự chủ được, lảo đảo như sắp ngã, thật vất vả mới đứng vững được
“Còn chỉnh trang cái gì, đi mau!” nha dịch quở trách một câu, đem Tằng đại phu lôi ra khỏi cửa, miệng còn mắng, “quả nhiên là kẻ thấp hèn, lại còn mặc hồng y, thật mất mặt.” Tằng đại phu nghe được rõ ràng lại chỉ có thể tự mình cười khổ. Quần áo nam tử từ xưa tới nay thường dùng một chút sắc màu tươi đẹp, nhất là màu đỏ thẫm, tuy nói là hỉ nhưng cũng chỉ có thể mặc lúc thành thân, nếu mặc bình thường thì liền có mị tục chi ngại, cũng chỉ có nơi hoa và dương liễu (ý chỉ nơi lầu xanh, kĩ quán) mới có thể thấy những màu sắc tươi đẹp như vậy.
Tuy có miệng nhưng hắn lại không thể biện minh gì được, hắn mặc màu đỏ này, quả thực là tâm không hợp.
“Đây là nam kĩ? Bộ dạng cũng bình thường a. . . .?” người vây xem thật kĩ soi mói Tằng đại phu.
“Làm bây, làm bậy a. . . nam nhân chân chính sao có thể làm loại chuyện này, mất mặt, xấu hổ. . . “ Lý Học tiên sinh liên tục lắc đầu, thở dài, tiện nhân bực này, có cho dạo phố ba ngày, răn đe hậu nhân a.
Ra đến chợ, đồ ăn thừa, rau nát cứ nối tiếp nhau hướng Tằng đại phu ném đến, hắn theo bản năng nhìn lại liền bị một chậu nước bẩn hắt vào. Nâng tay lau đi nước trên mặt, Tằng đại phu nheo mắt lướt qua đám người một lượt, có không ít những kẻ từng được hắn chữa trị qua, có người co rúm lại tránh ánh nhìn của hắn, có người chán ghét nhìn lại, có người nhìn hắn miệt thị, lại không có ai dám vì hắn mà đứng ra nói lời bênh vực.
Một mạt tươi cười thản nhiên hiện lên trên khuôn mặt, thông thấu, hiểu rõ thế đạo này vốn là như vậy, hắn còn có thể mong chờ điều gì.
“Hắn còn dám cười, thật sự là một chút hổ thẹn cũng không có, đánh chết hắn. . . .đánh chết hắn. . . “ người kia bị nụ cười thông thấu, hiểu rõ thế đạo của Tằng đại phu chọc giận, tùy tay nhặt lên một hòn đá ném lại, quần chúng xung quanh cũng nhất thời xúc động, phẫn nộ, đá tảng, thức ăn, bùn đất như mưa táp hướng về phía hắn.
Ở phía xa, người của Kì Hùng Phong phái tới trợn mắt há mồm nhìn màn đang diễn ra trước mắt, liếc nhau một cái, một người chạy nhanh hướng phía Kì phủ chạy về tìm viện binh, tình cảnh này, hai người bọn họ cũng không thể xông vào cứu người ra. Người còn lại lưu lại giám sát tình hình, mắt thấy Tằng đại phu bị ném cả người đầy thương tích, đầu đầy máu tươi, hắn nhớ tời mệnh lệnh của Kì Hùng Phong, nếu Tằng đại phu có mệnh hệ nào thì hắn không gánh nổi trách nhiệm này đâu, đang rối bời đã nghe hai tên nha dịch hét lớn: “được rồi, được rồi, đừng ném chết hắn, quan gia còn muốn ở trên công đường định tội hắn a.” những người đó rốt cục cũng dừng tay để hai tên nha dịc đem Tằng đại phu lôi đi. Tới phủ nha, lão quan huyện đang ngồi trên công đường vừa thấy mọi người đánh hắn như vậy, vẻ mặt chán ghét, hỏi cũng không hỏi, trực tiếp định tội, đồi phong bại tục, làm trái luân thường đạo lý, đem Tằng đại phu trói lại, thị chúng ba ngày, ba ngày sau trảm.
Lúc Kì Hùng Phong hay tin cũng đã muộn liền lệnh Kì Thắng âm thầm điều động nhân thủ, quyết định nửa đêm cứu người. Người giang hồ mặc dù luôn làm theo ý mình nhưng lại không thể cùng quan phủ giữa thanh thiên bạch nhật mà tỏ ra đối nghịch, chính là nửa đêm khi Kì Thắng đến chỉ thấy cây cột trống rỗng.
“Người đâu?” kì Thắng bắt lấy tên nha dịch giám sát hỏi.
Người nọ thần tình khiếp sợ, lắp bắp nói: “mới vừa nãy, mới vừa nãy. . . người còn ở đây, tiểu nhân, chớp mắt một cái. . .đã không thấy đâu nữa. . . “ hư không tiêu thất???
Kì Thắng một phen đẩy ra tên kia, xem xét xung quanh cây cột, dây trói trên mặt đất rõ ràng là bị người dùng nội lực đánh gãy, xem ra đã có kẻ đi trước một bước đem người cứu đi. Là Tấn Song Thành sao? Ngoại trừ hắn thì còn có ai có thể???
Trên đường quay về Kì phủ, một bóng người theo sau, âm thầm thoát ra, ở bên tai Kì Thắng nói cho hắn cái gì đó. Không phải Tấn Song Thành, Tấn Song Thành cùng Tấn Song Tuyệt đột nhiên trở mặt, đã bị Tấn Song Tuyệt dùng Vấn Tâm khóa khóa ở khách điếm. Nếu không phải Tấn Song Thành thì rốt cuộc có thể là ai? Trong Thành An Dương này còn có người sẽ đến cứu Xích Thánh thủ?
Hắn chạy nhanh về Kì phủ báo tin cho Kì Hùng Phong, Kì Hùng Phong sắc mặt lập tức trầm xuống, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã nắm trong tay nay lại không được như ý, mặc cho ai cũng không thể cao hứng, thành An Dương này vẫn có người hắn không biết. Kì Hùng Phong cơ hồ muốn tức giận, lạnh lùng quét mắt liếc Kì Thắng một cái, cuối cùng cũng không đem tức giận phát tiết ra. Thân phận Xích Thánh Thủ vốn là bí mật, người trong giang hồ sẽ không vô duyên vô cơ đi cứu một đại phu bình thường, người cứu Xích Thánh thủ kia rốt cuộc là ai?
Kì Thắng cũng là kẻ nhanh mắt, vừa thấy sắc mặt Kì Hùng Phong liền lập tức nói: “Thuộc hạ đi thăm dò.”
Kì Thắng đi rồi hắn mới vung tay ném vỡ chén trà, oán hận mắng chửi: “Thật là một lũ vô dụng.”
Lại nói Anh Nhân, sau khi hắn nhảy khỏi tường, chạy một mạch mới dừng lại, sợ run, sư phụ bảo hắn đi tìm người cầu cứu, nhưng hắn biết đến tìm ai bây giờ? Ai có thể từ trong tay quan phủ cứu sư phụ? Suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến một người, trong mắt Anh Nhân, người nọ là người đáng sợ nhất trên đời, giống như một khối băng, nếu tới gần ba thước có thể làm người ta đông chết. Chỉ có người này mới có thể cưu sư phụ, sư phu đã nói qua, người này không sợ trời không sợ đất, nhìn khắp thiên hạ chỉ sợ không tìm thấy kẻ nào xứng làm đối thủ. Hơn nữa người này còn nợ ân tình sư phụ thì nhất định sẽ cứu người. Nghĩ đến đây Anh Nhân lại quay trở về vừa lúc nhìn thấy Tằng đại phu bị người ta ném thương tích đầy mình, hắn nắm chặt tay, nhịn xuống không lao ra. Chờ sụ phụ bị lôi đi, hắn lặng lẽ vào sân, tháo dây buộc, ra roi thúc ngựa ra khỏi thành, nhắm Phượng Tê viên mà chạy.
Người Anh Nhân muốn tìm chính là chủ nhân Phượng Tê viên, Tô Hàn Giang, trên giang hồ nổi danh Hàn Giang công tử. Sư phụ Tô Hàn Giang, Phượng Cửu Ngô khi xưa là thiên hạ đệ nhất cao thủ, mà Tô Hàn Giang lại không được tôn xưng như vậy, không phải vì hắn võ công không bằng Phượng Cửu Ngô mà vì năm năm nay hắn thoái ẩn giang hồ, nhưng tại đất Giang Nam này cũng tuyệt đối không có ai dám không nể mặt mũi hắn, nếu không đệ nhất Giang Nam Kim Tiền bang năm đó đã không có kết cục như vậy.
Ba mươi dặm, mặc dù Anh Nhân dùng hết sức thúc ngựa phi thật nhanh nhưng khi hắn đến được Phượng Tê viên cũng đã là nửa đêm. Hắn đập cửa thật lâu mới có người chầm chậm đi tới mở.
“Ai nha, muộn như vậy cũng dám đến Phượng Tê viên làm ồn sao?” một hạ nhân tuổi còn trẻ nhô đầu ra khỏi cửa nói.
“Vị đại ca này, ta là Anh Nhân, dược đồng của Tằng đại phu trong thành. Ta có việc muốn cầu kiến Tô gia, phiền ngươi đi báo một tiếng.” thanh âm Anh Nhân đã như muốn khóc nức nở, hắn vốn không quen cưỡi ngựa nên mới đi được nửa đường ngã bị thương, lúc này đã muốn đứng không vững, trên mặt cũng có vài chỗ trầy da, nhìn qua thực đáng thương
Hạ nhân trẻ tuổi thấy bộ dáng hắn như vậy, ân ẩn thấy có chút đồng tình, để hắn vào, do dự nói: “Ngươi chờ ở đây, ta đi thông báo.”
“Đa tạ đại ca.” sau khi cảm ơn, hắn rốt cuộc chống đỡ không được đặt mông ngồi bệt xuống đất, khẽ vén ống quần xem vết thương, chỗ da tróc, thịt nứt cả ra chảy đầy máu, lúc này mới cảm thấy đau muốn khóc, Anh Nhân liền nhớ tới nhưng vết thương trên người vì bị ném của sư phụ mà không cầm nổi nước mắt.
Hạ nhân trẻ tuổi không bao lâu liền quay lại, Anh Nhân thấy hắn từ xa liền khập khiễng tiến lại gần, hạ nhân trẻ tuổi vẻ mất hứng nói: “Ngươi đi theo ta.” Nói xong liền đai trước dẫn đường, vừa đi vừa nói thầm, “tự nhiên lại động tâm làm gì, vô duyên vô cớ, ai nha, thật buồn ngủ mà, muộn như vậy. . . ai nha, thật muốn ngủ a!”
Tới bên trong vườn, những tàng cây đan xen dày đặc, đường mòn khúc chiết, qua bảy tám lối rẽ làm Anh Nhân muốn đầu váng mắt hoa, cuối cùng hắn cũng gặp được Tô Hàn Giang, co rúm lại gọi một câu “Tô gia”, liền nói không nên lời. hắn vốn đối với vị Tô gia này rất e sợ, lúc này lại đến quấy nhiễu không biết có phải là đã làm hỏng việc tốt của y hay không chỉ thấy Tô Hàn Giang thần tình so với ngày thường còn lạnh hơn ba phần, lập tức liền sợ tới mức muốn lui về sau.
Tô Hàn Giang hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn đến hắn, chỉ nói: “Có việc nói mau, không có việc gì liền cút.” Anh Nhân thoáng rùng mình, lại nhớ tới bộ dáng thương tích đầy mình của sư phụ, liền bất chấp sợ hãi nói: “Tô gia, sư phụ. . . người bị quan phủ bắt đi, cũng bị người ta đánh sắp chết, cầu ngài hãy mau đi cứu sư phụ, Anh Nhân dập đầu xin ngài. . . “ nói xong, Anh Nhân liền bật khóc nức nở, dập đầu mấy cái, ngẩng lên định đem mọi việc kể rõ ràng đã không thấy Tô Hàn Giang đâu nữa. anh Nhân ngây ngẩn quỳ trên măt đất , không biết làm sao bây giờ. Hắn đâu biết rằng, khi hắn đến, Tô Hàn Giang vừa mới vất vả đem tiểu gia hỏa Đinh Tiểu Giang kia bỏ ra, chuẩn bị kéo Đinh Tráng vào phòng. Chuyên tốt bị quấy rầy, trong lòng Tô Hàn Giang cực kì không vui, nếu không phải năm năm trước hắn nợ Tằng đại phu một cái ân tình thì Anh Nhân ngay cả đại môn của Phượng Tê viên cũng đừng mơ bước vào. Lúc ngày hắn đâu có nhàn rỗi mà nghe Anh Nhân kể chuyện, trực tiếp dùng khinh công hướng thành An Dương bay đi.
Ban đêm, đối với người nội công đạt tới cảnh giới cao thủ như Tô Hàn Giang mà nói so với ban ngày chẳng có gì khác nhau. Hắn vẫn mặc bộ bạch y thường ngày, tựa như làn khói trắng trong bóng đêm xuyên qua. Lúc này hắn lại dốc hết toàn lực, so với Anh Nhân cưỡi ngựa nhanh gấp đôi, không đến hai canh giờ đã đến thành Anh Dương, thẳng đến quan nha, tùy tay bắt một tên nha dịch hỏi nơi giam giữ Tằng đại phu xong liền bay đi. Nhoáng một cái Tô Hàn Giang đã dùng nội lực đánh gãy dây thừng, đỡ lấy Tằng đại phu, lại sợ trên đường phiền toái liền điểm huyệt ngủ của hắn, trực tiếp quay về Phượng Tê viên.
Trên tay mang thêm một người, tốc độ của Tô Hàn Giang so với lúc trước chậm hơn một chút, khi về đến Phượng Tê viên thì đã qua giờ tý. Anh Nhân còn đang đứng chờ, lúc này thấy Tô Hàn Giang mang sư phụ về không khỏi hô to một tiếng, chạy đến ôm lấy cổ Tằng đại phu ô ô khóc.
“Sư phụ. . . . . . Người làm sao vậy? Ô ô ô. . . . . . Tỉnh tỉnh a. . . . . .”
“Náo loạn cái gì, người còn chưa có chết đâu, Ngọc Tinh, Ngọc Tinh. . . . “
Ngoài cửa lập tức có một thiếu niên đi đến, bộ dạng phục tùng, thùy ha, mắt đáp: “Gia, có gì phân phó?”
“Xem bên ngoài còn ai không, đưa bọn họ đi cho ta.” Tô Hàn Giang không kiên nhẫn vung tay lên, xoay người muốn đi tìm Đinh Tráng, người nọ không hay thức đêm, lúc này sợ đã ngủ, một đêm đẹp như vậy, hắn thật không muốn bỏ lỡ.
“Gia, Đinh đại ca cùng Ngọc Nguyệt đang sửa sang lại Di Lan viện.”
“Việc này đã có hạ nhân làm, ai cần hắn động tay vào. . .” tô Hàn Giang trên mặt lạnh thêm mấy phần, tức giận cũng không được, không tức giận cũng không được. Từ lúc mang Đinh Tráng về viên, chưa từng thấy người này yên tĩnh, hắn chưa cũng từng gặp qua người nào không biết hưởng phúc như y.
Lúc này Đinh Tráng đã đứng sẵn ngoài cửa, lời Tô Hàn Giang hắn đều nghe không sót một chữ, hoảng sợ, không dám bước vào liền khoát tay với Ngọc Nguyệt đang đứng phía sau, Ngọc Nguyệt hiểu ý, đẩy cửa tiến vào, đối Tô Hàn Giang thi lễ nói: “Gia, Di Lan viện đã chuẩn bị tốt.” nói xong hắn cúi đầu, cười trộm. tô Hàn Giang trừng mắt liếc Ngọc Nguyệt một cái. Tên nô tài này ỷ có Đinh Tráng che chở, càng ngày càng không biết tôn ti, còn chưa kịp giáo huấn, hắn đã ra khỏi phòng. Đinh Tráng cũng chuẩn bị trốn ra liền bị Tô Hàn Giang bắt lấy cổ tay hướng Thanh Thiềm viện đi đến.
“Gia.  . . Gia. . . Tằng đại phu cùng Anh Nhân còn chưa có an bài xong. . . . . .”
“Cùng ngươi không quan hệ. . . . . .”
“Chính là. . . . . . Chính là. . . . . . Tằng đại phu hình như. . . . . . Bị thương. . . . . . . . .”
“Câm miệng! Trở về ngủ.”
“A. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Ngô ngô. . . . . . Ngô. . . . . .”
Thanh âm kháng nghị của Đinh Tráng loáng thoáng truyền đến, tiếp sau là những thanh âm mềm nhẹ cực kì. Ngọc Nguyệt cùng Ngọc Tinh liếc mắt nhìn nhau cùng cười ra tiếng. một người lạnh lùng, một người đần độn, phong tình thật khó hiểu, lại có thêm Đinh Tiểu Giang ngày ngày làm loạn, năm năm nay làm bọn họ cười không biết bao nhiêu phen. Cuối cùng cả hai cũng dần dần thông suốt,  nghĩ đến tất cả những điều này đều do công sức của Tằng đại phu mà thành.
Ngọc Nguyệt cùng Ngọc Tinh vội vàng đem Tằng đại phu cùng Anh Nhân vào Di Lan viện. Anh Nhân vốn cũng thông hiểu y thuật nên không cần thỉnh đại phu khác chỉ giúp Anh Nhân thoa thuốc vào miệng vết thương, thụy huyệt không ai đủ bản lĩnh để giải, dù sao ngủ cũng tốt nên cứ để mặc Tằng đại phu tiếp tục mê man.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.