Chàng đáp vô cùng dứt khoát.
“Chàng không hỏi ta định làm gì sao?”
“Nàng muốn nói thì tự khắc sẽ nói. Nàng không nói, tất có lý do không nói.”
Chàng nắm tay ta, nghiêm túc nói:
“Nàng muốn ta làm gì, cứ nói thẳng là được. Đừng nói chữ ‘nhờ’, nói vậy ta sẽ thấy khó chịu. Ta hy vọng nàng có thể sai khiến ta mà không mang chút gánh nặng nào.”
Ta trừng mắt nhìn chàng.
“Ta cũng không thích chàng lúc nào cũng hạ thấp bản thân mình đến tận bùn đất trước mặt ta. Chàng nên sửa đi, được không?”
Chàng không nhịn được cười.
“Phu nhân là đang thương ta sao? Ta rất vui. Nhưng không sửa được đâu. Ta thích nâng niu phu nhân, vui trong đó. Ở chỗ ta, phu nhân là lớn nhất.”
Ta nhất thời không biết nói gì.
Ta thương chàng, còn chàng thì… tự đắc trong niềm vui ấy.
Ánh mắt chàng khẽ xoay chuyển.
“Nhưng nếu phu nhân đã thương ta như vậy, vậy tối nay…”
Ta lập tức đưa tay bịt miệng chàng.
“Đừng nói nhảm.”
Trong lòng bàn tay lướt qua xúc cảm ấm nóng ướt mềm.
Ta vừa xấu hổ vừa giận, nhưng xe ngựa còn đang chạy, chỉ đành hạ giọng:
“Lý Hành Trạm!”
Chàng ôm n.g.ự.c cười đến không khép miệng được, rồi lại nâng mặt ta lên hôn lia lịa.
“Phu nhân, sao nàng lại khiến người ta yêu đến thế này.”
18
Ngày hồi môn, phụ thân ta đặc biệt xin nghỉ triều.
Mẫu thân vừa nhìn thấy ta, trong mắt đã ánh lên lệ quang.
A Dư kéo ta sang một bên, hạ giọng hỏi:
“Tỷ không sao chứ? Hắn đối xử với tỷ thế nào, có bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhat-lai/5067416/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.