Sau bữa tiệc tối, ta bị cô mẫu giữ lại quở trách rất lâu, Giang Hoài Liễu không đợi ta, vội vàng đi đi đón Thanh Thanh vừa chịu mấy trận đòn của hắn.
Bầu trời thưa thớt dần những vì sao, tuyết lúc này lạnh hơn nhiều.
Nữ tì Tiểu Lăng hỏi ta: "Phu nhân, người lạnh chứ?"
Ta quấn chặt mình trong tấm áo lông cáo, ngón tay dù đã lạnh cóng nhưng vẫn cứng miệng: "Không lạnh."
Ta chỉ hối hận, giá như có Giang Hành Xuyên ở đây thì tốt biết bao, chàng là trưởng tử của Tướng quân phủ nghĩa dũng, là huynh trưởng mà Giang Hoài Liễu sợ nhất, có thể kiểm soát hắn, có chàng ở đây, loại người như Thanh Thanh đừng hòng bước chân vào cửa. Ta cong môi, khí lạnh tựa như sương, giá mà chàng ở đây, ta sẽ không phải gả cho Giang Hoài Liễu rồi.
Nhưng không thể giữ Thanh Thanh lại thêm nữa, ta biết rõ nàng ta là một mối họa.
Những con chữ nàng ta tự tay viết lan khắp kinh thành, thơ của nàng ta được truyền bá rộng rãi. Còn những nữ quyến trong phủ thì bị nàng ta làm phiền tới đau đầu không thôi, làm sao mà thư họa của một cô gái lại có thể loạn truyền khắp nơi cơ chứ. Ta từng nói với Giang Hoài Liễu rồi, hắn mất kiên nhẫn mà nói rằng: "Các ngươi chẳng qua chỉ là ghen tị với tài hoa của Thanh Thanh mà thôi."
Ta đột nhiên bật cười thành tiếng hỏi: "Giang Hoài Liễu, ngươi đã xem thơ ta từng viết hay chưa?"
Hắn không nói. Hắn chưa từng thấy. Nhưng ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhat-hanh-xuyen/2948128/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.