Dịch bệnh khốc liệt đến nỗi ngay cả Thượng Kinh cũng xuất hiện người nhiễm. Ta phân phó cho người xông ngải cứu từ trong ra ngoài, đồng thời đóng chặt cổng phủ.
Đây vốn dĩ là lúc người người nhà nhà đang lâm trong cảnh nguy khốn, nhưng câu chuyện về nữ y Thanh Thanh đột nhiên lại lưu truyền khắp dân gian, nói rằng người bệnh sau khi uống thuốc của nàng ta xong, vết loét trên mặt đã đỡ hơn không ít. Viện chánh ở thái y viện đều chịu lép vế trước nàng ta.
Điều càng đáng quý hơn nữa đó là, nàng đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, không phân biệt quý tộc hay thường dân. Cô mẫu hoàng hậu của ta cử thám giám đi xin thuốc, đều cùng thường dân xếp hàng.
Danh tiếng của Thanh Thanh trong phút chốc trở nên nổi tiếng. Lão quân thân thể gầy yếu, ta sợ người cũng mắc bệnh nên bèn sai người hầu đi xin thuốc, kết quả Thanh Thanh cô nương liền buông một câu: "Tướng quân cần thuốc của ta, Ninh Miên Khanh phải đích thân đến xin."
Khi người hầu quay lại báo cáo, ta không tức giận hay khó chịu gì cả, chỉ là có chút ngạc nhiên, Thanh Thanh ở Tướng quân phủ ăn nhờ ở đậu lâu như vậy, đến một chút ân tình cũng chẳng còn.
Tỳ nữ Tiểu Linh của ta ngược lại vô cùng bất bình: "Thanh Thanh kia, thật biết cách tự dát vàng lên mặt, muốn phu nhân của bọn ta đích thân đến xin, cô ta mà cũng xứng sao?"
"Như vậy cũng tốt. Cô ta cuối cùng cũng rời khỏi phủ, giờ đây cứ thế cắt đứt triệt để, vừa đúng ý ta."
Phúc là phúc của nàng ta, họa cũng là do nàng ta tự chịu, không thể đổ lên đầu chúng ta được. Ai mà biết bây giờ nàng ta huy hoàng như vậy, liệu sau này có mắc phải sai lầm hay không.
Đã lâu ta không còn thấy Giang Hoài Liễu trong phủ nữa, thư đồng của hắn nói rằng hắn ngày ngày tự nhốt mình trong phòng mài dùi kinh sử.
Ta thở phào nhẹ nhõm, hắn biết tiến thủ là tốt. Cô mẫu triệu ta vào cung, tuyết vương trên đường chẳng người dọn, xe ngựa chậm rãi chuyển động, toát lên một bầu không khí ảm đạm.
Đoạn đường phía trước vậy mà lại có tiếng huyên náo, hóa ra y quán của Thanh Thanh ở ngay đằng trước.
Một thanh niên gầy gò yếu ớt bị đẩy ra, chửi ầm lên: "Thanh Thanh cái gì, ngươi căn bản không hề biết chữa bệnh, cái đồ lang băm lừa người."
Những người khác đến xin thuốc nghe thấy điều đó liền không vui, tất cả đều bác bỏ thanh niên kia, nói rằng Thanh Thanh cô nương cao cường như nào, truyền thần ra sao.
Thanh Thanh đứng ở cửa y quán, nghe thấy những lời tán thưởng dành cho mình hết sức hài lòng, khinh thường nói: "Hoàng hậu nương nương còn tới đây xin thuốc, người đừng có vì y thuật kém cỏi của bản thân mà đi hãm hại người khác."
Thanh niên kia tức giận muốn thanh minh nhưng lại bị xô ngã đập đầu vào thành xe ta.
Tiểu Linh vén một góc rèm lên, Thanh Thanh nhanh chóng nhận ra xe ngựa của ta, nàng ta cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên: "Tướng quân phủ phu nhân, ngọn gió nào đưa người tới đây, tiếc là thuốc hôm nay đã bán hết rồi."
Ta khẽ liếc nhìn nàng ta, bên cạnh nàng ta có một người đang đứng, dáng người cao lớn thẳng tắp, một mặt giống như lá chắn của nàng ta, một mặt lại giống như danh dự của nàng ta vậy.
Nghe nói Giang Hoài Liễu dùi mài kinh sử trong thư phòng mấy ngày nay chính là người đứng sau nàng ta. Vì nàng ta mà bảo vệ, không nói không rằng, dung túng cho nàng ta làm nhục chính thê tử của mình. Hắn nhìn thấy ta, có chút chột dạ, theo bản năng muốn quay đầu đi.
Ta nhẹ nhàng vẫy tay với hắn, mỉm cười gọi: "Hoài Liễu, lại đây."
Hắn cụp mắt xuống, Thanh Thanh đang nhéo cổ tay hắn, nhéo đến nỗi suýt nữa hiện ra một vệt trắng, rưng rưng nước mắt, Giang Hoài Liễu do dự một lát rồi lùi về phía sau. Hắn đã đưa ra sự lựa chọn của mình.
Ta tiếc nuối thu tay lại, không buồn ném cho nàng ta nửa ánh mắt, nhìn xuống chàng thanh niên vừa bị đập đầu vào thành xe ta, đột ngột hỏi: "Ngươi có phải cháu trai của Liễu thái y không?"
Hắn ôm trán đau đớn, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của ta thì lại như mất hồn, đỏ mặt phản ứng lại nói: "Dạ phải, dạ phải."
Ta lười nói tiếp: "Lên xe đi."
Liễu thái y trước đây y thuật xuất chúng, chỉ là bởi vì quá chính trực nên đã bị cách chức, mong rằng đứa cháu trai này có thể kế thừa y thuật của ông. Đúng lúc ta phải đi gặp hoàng hậu, điều nhiều nhất ta có thể làm đó chính là tiến cử hắn.
Còn lại, chỉ có thể xem vào vận may của hắn.
Về phần Giang Hoài Liễu, ta thở dài, giữ không nổi nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]