Làm đàn ông, Trương Nghiêu tự nói với mình phải rộng lượng một chút.
Nhưng lật bàn, sau khi gặp Từ Tái Xuân, anh căn bản không làm được.
Trương Nghiêu ôm trái tim tan nát về phòng. Làm sao bây giờ, không vui, muốn ôm cơ.
Nhắc tới ôm, Từ Tái Xuân thực sự ôm từ phía sau.
“Anh à, năm mới vui vẻ.”
Trương Nghiêu chỉ biết đối với chỉ số thông minh của Từ Tái Xuân, căn bản không thể có bất kỳ vòng vèo nào, cho nên anh dứt khoát nói: “Anh tưởng em chỉ tặng mỗi khăn quàng cổ cho anh…”
Từ Tái Xuân chớp chớp mắt vô tội, lần nữa đâm Trương Nghiêu một dao, “Không ạ, anh…”
Trương Nghiêu cảm giác mình tự rước lấy khuất nhục, bỏ đi, chuyện cũ như gió bay, anh cần gì phải xát muối lên vết thương mình chứ, coi như tự ngược cũng không phải tự ngược như thế.
Đắng lòng không ngớt, lúc này Từ Tái Xuân còn cố tình cầu khen ngợi cầu vuốt ve nhích lại gần, cầm tay Trương Nghiêu, yếu ớt cọ cọ mới lên tiếng: “Có điều, khăn quàng cổ của anh là lớn nhất dài nhất, em đan rất lâu đó… Lúc đầu có chút không thuận tay, đợi đan cho Khoai tây xong mới thuận tay…”
Hừ… Trương Nghiêu mới không thừa nhận, anh hơi vui vẻ.
Bất quá vui vẻ xong, Từ Tái Xuân vẫn muốn ngủ chung với dì Thái.
Trương Nghiêu nhịn không được thoáng oán hận, “Em là vợ anh, làm gì phải ngủ với người khác…”
Từ Tái Xuân suy nghĩ một chút cũng hơi do dự, “Nhưng, anh ơi, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ngoc/2692483/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.