Trương Thiết Ngưu đang nghiêm túc rối rắm có nên vứt bạn học Từ Tái Xuân không, hiện tại hơi suy nghĩ lung tung rồi.
Không có nguyên nhân nào khác, vì Từ Tái Xuân đang nói với anh cái gì gọi là điều ước, bộ ngực đầy đặn ấy còn cọ cọ cánh tay anh.
Ô! Anh cũng không phải người chết!
Anh là người đàn ông trưởng thành khí huyết sôi sục mà!
Trương Nghiêu nghĩ, tối nay trăng sáng ít sao, quạ đen cũng chẳng có một con, chắc là một nơi rất tốt đấy, đây không phải thiên thời địa lợi nhân hòa thì là gì.
Xoay người lại, anh nhìn chiếc giường cũ nát kia, còn có bức tường ố vàng loang lổ, dục vọng trong lòng giảm đi một ít.
“Anh ơi… em cũng ước một điều ước.”
Trương Nghiêu thoáng mất tập trung, tối nay rốt cuộc ăn thịt hay uống canh đây? Anh rối rắm lắm.
Dẫn Từ Tái Xuân ra ngoài, không phải muốn mở cửa, muốn ăn thịt sao? Rốt cuộc anh còn do dự cái gì, căn bản cứ liều lĩnh nhào tới đi!
Trương Nghiêu nuốt nước miếng, còn Từ Tái Xuân nói gì, xin lỗi… không thể nào chú ý.
“Em ước mãi mãi ở chung với anh.”
Trương Nghiêu phục hồi tinh thần, anh nhìn Từ Tái Xuân, hơi kinh ngạc với điều ước cô sẽ hứa hẹn như vậy.
“Em ước điều này làm chi?” Làm hại lương tâm anh có chút thấp thỏm.
Từ Tái Xuân chớp chớp mắt, con ngươi đen như mực tràn ngập sự ngây ngô và hiền lành.
“Vì anh rất cô đơn, em muốn ở cùng anh.”
Đồ ngốc, em có biết cái gì gọi là cô đơn sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ngoc/134406/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.