Trương Thiết Ngưu đương nhiên không có đối tượng, anh cảm thấy cuộc đời anh giống như một vở kịch tràn ngập bất ngờ, mặc kệ kế hoạch của anh ra sao, kết quả luôn luôn ngoài dự đoán.
Lúc này, anh đứng ngay cổng lớn bệnh viện, mất nửa tiếng rồi.
Anh cũng chẳng biết làm thế nào tới đây, không có việc gì liền tới.
Ngẩng đầu, anh thoáng nhìn cửa sổ lầu ba, khép rất chặc, có loại cảm giác nặng nề và mãnh liệt kháng cự người bên ngoài tới.
Trương Nghiêu ngưỡng cao đầu, anh tự nói với mình, chỉ liếc nhìn thôi.
Quả thực, Trương Nghiêu cũng chỉ thoáng nhìn.
Vết sưng đỏ trên mặt Từ Tái Xuân đã tiêu bớt, bất quá mặt cô vốn trắng nõn, máu bầm có vẻ càng rõ rệt.
Trương Nghiêu ngồi ở mép giường một hồi, cuối cùng đem túi con gấu ra, khẽ đặt bên cạnh gối Từ Tái Xuân.
“Đồ của em, anh trả cho em. Còn nữa, bánh quy hơi khó ăn.”
Từ Tái Xuân trong giấc mơ thoáng nhíu mày, song rốt cuộc không tỉnh lại.
Cô ngủ cực kỳ không an ổn.
Cả đêm nay, ngủ không an ổn còn có Cố Tây Dương.
Trước đó, hắn mới ầm ỉ một trận ở quán bar, tình trạng tối nay của hắn không tốt lắm, bị mấy người đẹp đổ rượu lên đầu, về tới nhà đang định ngã lưng xuống ngủ, lại bị một trận chuông cửa kinh hồn bạt vía làm tỉnh giấc.
“Mẹ, tên khốn khiếp nào, hơn nửa đêm quấy phá giấc mộng người ta!”
Ngoài cửa, Trương Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn, trực tiếp ném một câu.
“Mày có quen ai bên giao thông không?”
Hiển nhiên Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ngoc/134399/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.