XUÂN MUỘN – 42
Ngoại truyện: Quá khứ trong Tưởng Kỵ. Tưởng Kỵ không nhớ rõ lắm chuyện hồi nhỏ của mình, dường như kể từ khi có ký ức thì anh đã ở trại trẻ mồ côi rồi. Anh biết Viện trưởng ở đây không thích anh cho lắm, có lẽ vì anh ít cười, ít nói chuyện với người khác, cũng không ngọt ngào gọi bà là “mẹ” như những bé con khác. Anh từng lén nghe thấy Viện trưởng và các cô bảo mẫu ở đây nói chuyện, họ đều nói anh là một đứa nhỏ hơi đáng sợ. Có lẽ vì vậy, khi Tưởng Tráng muốn đón anh khỏi trại trẻ mồ côi, Viện trưởng đã đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ. Chỉ là đổi một nơi để sống tạm bợ mà thôi, đối với anh mà nói cũng không có gì khác biệt. Lúc đó anh chỉ mới vài tuổi nhưng dường như đã hoàn toàn tê liệt với cuộc sống. Anh không thích Tưởng Tráng, cũng không thích vợ của Tưởng Tráng, anh dường như bẩm sinh đã có một sự địch ý kỳ lạ với thế giới này, sự địch ý này hiện hữu từ ngày anh bị bỏ rơi, đã không thể nào xóa bỏ được, anh nghĩ mình sẽ cứ sống tạm bợ cô độc cả đời như vậy, cho đến ngày Tưởng Vọng Thư ra đời. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sống. Cô được Lâm Ý quấn trong chăn, là một cục bông nhỏ xíu, hai mắt tròn xoe, lấp lánh, cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, không khóc cũng không quấy. Anh như bị thôi miên, cứ nhìn cô mãi. Một lớn một nhỏ, cứ thế nhìn nhau một cách kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198515/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.