XUÂN MUỘN – 36
Trả thù. Mẹ của Tưởng Vọng Thư tên là Lâm Ý, nhìn thấy người mở cửa là một người đàn ông cao lớn, Lâm Ý đoán người trước mắt hẳn là Tưởng Kỵ, bởi vì tuy diện mạo của anh thay đổi rất nhiều nhưng đôi mắt vẫn không khác gì lúc nhỏ, có thần nhưng lại không có chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh lùng như có thể nhìn thấu mọi thứ. Bà chỉ nhìn vài lần đã thấy sợ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh quá lâu. Lâm Ý tránh ánh mắt của anh, đứng ngập ngừng ở cửa, có chút ngượng ngùng gọi anh: “Lâu rồi không gặp, A Kỵ.” Sắc mặt Tưởng Kỵ nhàn nhạt, giọng nói mang theo sự xa cách: “Dì Lâm, mời dì vào nhà ngồi chơi.” Năm đó bà đã bỏ Tưởng Vọng Thư lại cho Tưởng Kỵ, những năm qua Tưởng Kỵ hẳn là đã nuôi nấng Tưởng Vọng Thư thật tốt. Bà vừa đứng bên ngoài nhìn Tưởng Vọng Thư rất lâu, làn da của con bé trắng nõn mịn màng, trên má cũng có chút thịt, đặt ở đâu cũng có thể coi là một cô gái rất xinh đẹp, hoàn toàn không còn dáng vẻ gầy gò như trước nữa. Lâm Ý biết loại người cặn bã như Tưởng Tráng sẽ không bao giờ thay đổi bản tính, thậm chí có thể vì sự rời đi của bà mà càng ngày càng quá đáng. Tưởng Vọng Thư có thể lớn lên bình an khỏe mạnh, thậm chí cuộc sống càng ngày càng tốt, hoàn toàn là nhờ người đang ngồi trước mắt bà. Bà nhân lúc Tưởng Kỵ đang pha trà ngẩng đầu đánh giá sơ qua nơi ở chật hẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198509/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.