XUÂN MUỘN – 25
Thở dài. Hai người dừng lại trước cửa phòng khách sạn cách nhau. Tưởng Vọng Thư không nói gì, im lặng lấy thẻ phòng từ túi xách ra, “tít” một tiếng, cửa phòng mở ra, cô im lặng bước vào. Tưởng Kỵ thở dài trong lòng, mọi cảm xúc cuối cùng đều tan biến hết mỗi khi cô xuất hiện, anh khẽ gọi: “Nguyệt Lượng.” Tưởng Vọng Thư rầu rĩ “Dạ” một tiếng. Tưởng Kỵ nhìn ra, cô dường như có chút không vui. Anh quá hiểu Tưởng Vọng Thư nên cũng biết vì sao cô lại không vui, có lẽ là vì vừa rồi cô hỏi anh có ra ngoài không, mà anh lại đáp nghe có vẻ hơi qua loa. Tưởng Vọng Thư đúng là đang không vui vì chuyện này, không vui nhưng cô cũng không nói ra. Cô đôi khi cảm thấy mình giống như một tảng đá vừa đen vừa cứng, tính tình rất tệ, miệng lưỡi cứng nhắc, cô cũng muốn giống như những cô gái khác, có thể làm nũng trước mặt người mình thích, nhưng hễ cứ có chuyện gì không vui là mặt cô lại xị xuống. Cô cũng không muốn như vậy nhưng cô không thể kiểm soát được. Tưởng Vọng Thư siết chặt tay đang nắm tay nắm cửa, cảm xúc tự ghét bỏ lặng lẽ lan tràn khắp lồng ngực. Tưởng Kỵ lại thở dài trong lòng lần nữa, anh vừa bực bội trong lòng vì chuyện vừa rồi, vừa không nỡ nhìn Tưởng Vọng Thư không vui, thế là anh đưa túi đồ trên tay cho Tưởng Vọng Thư: “Mua cho em.” “Cái gì vậy?” Vẻ mặt căng thẳng của Tưởng Vọng Thư giãn ra, cô hỏi một câu đầy ngượng ngùng, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198498/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.