XUÂN MUỘN – 17
Hình xăm. Tưởng Kỵ không có cơ hội giải thích với Tưởng Vọng Thư, bởi khi anh lên lầu thì cô đã ngủ say. Thật sự ngủ rất say, chăn đắp ngay ngắn dưới cằm, lông mày giãn ra, nhịp thở đều đặn, nhìn cô ngủ rất yên bình. Tưởng Kỵ vừa tiễn Trần Dục Diệp đi, chưa kịp đi tắm rửa cho sạch mùi rượu trên người, nhân lúc hơi men đang lên, liền định lên lầu nói vài câu với Nguyệt Lượng của anh. Cũng không phải muốn nói gì đặc biệt, chỉ là tán gẫu vài câu chuyện vặt, rồi hỏi thử xem cô đã có bạn trai chưa. Chắc là chưa có đâu nhỉ? Tưởng Kỵ chậm chạp nghĩ. Vì đã uống rượu, Tưởng Kỵ cảm thấy tốc độ suy nghĩ của não chậm hơn bình thường rất nhiều, anh nhìn chằm chằm vào mặt Tưởng Vọng Thư, khắc từng đường nét trên khuôn mặt cô vào nơi đáy mắt. Anh nhớ cô lắm. Nỗi nhớ dâng trào này anh đã kìm nén suốt sáu năm, lúc này đây khi nhìn mặt cô, rõ ràng là cô đang ở ngay trước mặt anh nhưng anh lại cảm thấy nỗi nhớ đó đang ăn mòn mình, khó chịu làm sao. Tưởng Kỵ đứng thêm một lúc bên giường cô, cho đến khi một làn gió lạnh lướt qua mặt, anh mới tỉnh táo lại, nhận ra cửa sổ chưa đóng kín. Anh cẩn thận đi vòng qua giường Tưởng Vọng Thư rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Cánh cửa cũ kêu cót két làm cho người trên giường khẽ cựa mình, tiếng chăn sột soạt làm cho Tưởng Kỵ dừng động tác lại, vì sợ đánh thức cô nên anh chỉ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198490/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.