XUÂN MUỘN – 14
Vết sẹo. Tưởng Vọng Thư cảm thấy mình như rơi vào một đám mây nặng nề, trong cơn mơ màng cô bắt đầu mơ thấy rất nhiều giấc mơ. Trong mơ toàn là hình ảnh Tưởng Kỵ cùng tất cả những việc cô đã đối xử không tốt với anh trong suốt những năm qua. Cô mơ về ngày Tưởng Kỵ bỏ học. Năm đó Tưởng Vọng Thư còn rất nhỏ, mới chỉ học tiểu học. Ngôi trường tiểu học cô theo học là trường công nên không phải đóng học phí, chỉ thỉnh thoảng phải nộp một ít tiền mua sách, số tiền không nhiều nhưng cô đã không dưới một lần nghe Tưởng Tráng chửi cô là “Đồ tốn tiền”, nói rằng đợi cô học xong tiểu học sẽ bán cô vào nhà chứa. Tưởng Vọng Thư tuy tuổi còn nhỏ nhưng hiểu được ác ý trong lời nói của Tưởng Tráng, cô vừa run rẩy đi học vừa lén lút để dành tiền. Buổi trưa ở trường cô chỉ ăn cơm với rau, số tiền còn lại cô đều giấu đi nhưng cô cũng biết rằng chỉ tiết kiệm từng đồng từng đồng như vậy thì không bao giờ đủ tiền học cấp hai cả. Cô có thể thi vào trường công nhưng Tưởng Vọng Thư không biết liệu đến lúc đó Tưởng Tráng có cho cô tiền sinh hoạt phí hay không. Đó là những ngày tháng tăm tối, khi các bạn cùng trang lứa nắm tay nhau ra phố ăn vặt sau trường thì cô luôn gượng cười nói: “Cảm ơn các cậu đã rủ nhưng mình phải về nhà làm bài tập.” Tưởng Vọng Thư không biết Tưởng Kỵ phát hiện ra từ khi nào, cũng không biết anh quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198487/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.