Tiêu Nhữ Xương yên lặng trong chốc lát, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, đỡ Tiêu Nghĩa dậy, bình tĩnh nói: "Gia tăng tìm kiếm nơi ở của Thẩm Thanh Lạc, tìm được người, phải bằng mọi cách, lập tức đưa người đến bái đường, thành thân rồi, Trầm lão đầu kia dù có uy hiếp thế nào cũng không cần quan tâm đến hắn nữa." "Gia." Tiêu Nghĩa hít mũi một cái, run run thân thể nói: "Những người có chút cơ trí trong phủ, có thể phái đi cũng đã phái đi ra tìm rồi, một chút đầu mối cũng không có. Bên kia Cầu phủ, kể từ khi truyền ra tin tiểu thư chặt đôi tay Cẩm Nhi, những người đó liền tránh né không muốn bán tin cho chúng ta nữa, còn Quế Viên cô nương thời gian này mà nói, nhưng tin tức nàng đưa tới dường như không thể tin, ngày hôm trước nàng đưa tin tới, nói Tần Minh Trí cầm sổ sách âm thầm xuất phủ, giống như muốn đi gặp Cầu Thế Trinh, nô tài đã bố trí người bí mật theo dõi, kết quả đi cả nửa ngày, Tần Minh Trí chỉ đi đến ngân hàng. Khiến đám bọn Tiêu Thụ mệt mỏi gần chết, mất công đi theo hắn cả một ngày." Không thể kéo dài nữa, cứ tiếp tục như vậy, Tiêu gia ngay cả có núi vàng núi bạc, cũng không đáp ứng nổi Thẩm Hựu Đường. Tiêu Nhữ Xương cắn răng, khó khăn nói: "Tìm lang hoàn các đi." "Cái gì?" Tiêu Nghĩa sắc mặt trắng bệch, không dám tin nhìn Tiêu Nhữ Xương. Lang hoàn các là tổ chức sát thủ trên giang hồ, thu bạc giết chết người, cũng thay người khác điều tra tin tức. Thu lệ phí cao ngất ngưởng, một cái tin ngàn lượng vàng, giá tiền giết người không nói, tìm một người vạn lượng hoàng kim. So với Thẩm Hựu Đường cái động không đáy này, cái giá phải trả lang hoàn các này có lẽ rẻ và đáng tin hơn nhiều. Mấu chốt là, từ xưa làm quan đều không quan hệ với giang hồ nước đục, chứ không nói đến thương nhân có tiền rồi lại không có thế. Cùng người giang hồ lui tới không khác nào bảo hổ lột da, nếu có chuyện bất đồng xảy ra thì đây chính là lấy trứng chọi với đá, thương nhân đối với người giang hồ có thói quen là nhượng bộ lui binh . Nếu để cho các thương nhân khác biết được, Tiêu Nhữ Xương lại ủy thác người giang hồ tra tìm người, từ đó về sau, người người sẽ cảm thấy bất an, Tiêu gia ở trong giới thương nhân, sẽ không còn nửa phần đất đặt chân nữa. "Đi đi, mang theo ngân phiếu." Tiêu Nhữ Xương thần sắc điềm tĩnh, nhàn nhạt nói. Lúc Tiêu Nghĩa sắp bước ra cửa sảnh lại nói: "Đi ra ngoài hãy phân phó cho Tiêu Lĩnh, lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ, nói với Tiêu Khả đi đến tiêu cục một chuyến, mời hai mươi tiêu sư đến tạm thời trông coi hộ viện." Ủy thác người của lang hoàn các tra tin tức, lấy năng lực của lang hoàn các mà nói, Thẩm Thanh Lạc nếu còn ở trong thành, không mất mười hai canh giờ, liền có thể mang tới trước mắt hắn. Một khi người đến, hắn lập tức bái đường thành thân, Cầu Thế Trinh nhất định không cam lòng muốn tới cướp người, nhân số hộ viện trong phủ cùng hộ viện Cầu phủ không sai biệt lắm, mời tiêu sư tới ngăn cản Cầu Thế Trinh cướp người, để cho quá trình bái đường động phòng không có gì bất ngờ xảy ra ắt là không thể thiếu. Hắn còn phải đi đến An vương phủ một chuyến, thỉnh an vương điều đội bảo vệ của vương phủ tới hỗ trợ tuyệt đối không thể sai sót một chỗ nào. Tiêu Nhữ Xương mang theo một cụm cực phẩm San Hô Hồng trân quý cao cỡ nửa người, hướng An vương phủ đi. Cùng lúc đó, Thẩm Hựu Đường cầm ngân phiếu ba triệu lượng, ngẩng đầu đi đến hướng của Cầu phủ, đem ngân phiếu vứt xuống trước mặt Tần Minh Trí, cao ngạo nói: "Tiểu tử, lập khế ước." "Vâng, thưa ngài." Tần Minh Trí rất cho Thẩm Hựu Đường mặt mũi, biểu hiện trái ngược hoàn toàn với lần trước, khom người mời Thẩm Hựu Đường ngồi xuống ghế, vừa lớn tiếng phân phó nha hoàn dâng trà."Trầm lão gia, ngài chờ một lát, để ta đi lấy giấy và bút mực." Tần Minh Trí ra khỏi đại sảnh, chạy đến một góc hành lang, dựa vào cột trụ khống chế không được cười ha ha, cười đến đứng thẳng lên không được. "Cười gì vậy?" Cầu Hải nghe nói Thẩm Hựu Đường tới tới đây hỏi thăm, vừa nhìn thấy bộ dạng Tần Minh Trí, miệng cũng cười mở rộng ra. "Thành thành, thật không nghĩ tới Thẩm lão đầu này lại hiếu chiến như vậy, không ngừng tới Tiêu gia đòi bạc, vậy mà Tiêu Nhữ Xương vẫn cho hắn ngân phiếu." Tần Minh Trí đem ngân phiếu trong tay đưa cho Cầu Hải, "Ngươi đem ngân phiếu đưa đến ngân hàng đi, đúng rồi, chuyện thành, có nên đi bẩm báo với Gia một tiếng hay không?" "Không nên." Cầu Hải lắc đầu: "Gia nói rồi, Tiêu Nhữ Xương cắt một khối thịt lớn thế này, khẳng định càng nổi điên muốn tìm ra vị trí của Thẩm quản sự, cho nên dặn ta không nên đến tìm Gia, có chuyện gì, chỉ cần không phải chuyện quá lớn, để cho ngài cùng Tạ quản sự hai người thương lượng là được." "Vậy cũng được." Tần Minh Trí gật đầu, cười nói: "Ngân hàng trải qua trận chiến hung ác lần trước, hiện tại thật cũng rất yên tĩnh, không có việc gì, ta tiếp Thẩm Hựu Đường làm ấn khế xong, lập tức làm việc tiếp theo mà Gia đã giao phó, ngươi đi nói với Lý đại nương, tự tay chuẩn bị tất cả những vật phẩm cần thiết cho ngày thành thân của Gia cùng Thẩm quản sự, để cho nàng kiểm kê cái phòng kho một chút, xem khi Gia thành thân có cần bổ sung thêm cái gì không, kê ra một danh sách, ngươi đến tất cả thương hào (hiệu buôn) trong thành xem trước một chút, bước đầu định xuống, chỉ cần Gia trở lại là mọi việc đã hoàn thành." "Được." Cầu Hải nói: "Chuyện cư theo như Gia bày kế mà làm, vị chủ nhân Tiêu gia kia chính xác là tiền mất tật mang rồi." Tần Minh Trí vuốt ve râu dê, đắc ý nói: "Kế cuối cùng mà Gia bàu ra này, không những khiến hôn sự của Tiêu gia với Thẩm quản sự thất bại, còn khiến vị chủ nhân của Tiêu gia kia móc hết bạc cũng không lấy được người, đoán chừng sẽ tức điên lên mất." Tần Minh Trí hưng phấn cùng với Thẩm Hựu Đường làm xong thủ tục mua bán phòng ốc, sau khi từ phủ nha ra ngoài, lại đi theo Thẩm Hựu Đường đến Thẩm gia bàn giao lại tòa nhà. Ngâm nga tiểu khúc đến gần cửa chính Cầu phủ thì sắc mặt Tần Minh Trí liền đại biến. Trên cửa chính những tấm biển gỗ viết hai chữ Cầu trạch nằm trên mặt đất, tất cả lớn nhỏ hơn mười cái đều đã vỡ. "Giả sơn, chuyện gì xảy ra?" Tần Minh Trí lớn tiếng quát. Cầu Sơn có nhiệm vụ giữ cửa chạy ra, mặt trắng bạch, run rẩy nhỏ giọng nói: "Nô tài nghe thấy có tiếng nổ liền chạy ra ngoài, ngoài cửa không có một bóng người, người bên ngoài cũng không nhìn thấy ai đã làm chuyện này. Khi hộ viện trong phủ chạy tới đây, Văn hộ viện nói, đây là do cao thủ trên giang hồ ra tay, có muốn dọn dẹp sạch sẽ hay không, hắn cũng không có dám làm chủ, mà chờ ngài trở về quyết định." Cầu phủ mở ngân hàng, có mời một số hộ viên tới bảo vệ mặc dù võ công của họ không phải đứng đầu trên giang hồ, nhưng cũng là nhất đẳng cao thủ, Văn hộ viện là người nổi bật nhất trong đó, người bản lĩnh như vậy lại không dám thu dọn tàn tích do người khác làm hỏng, có thể thấy được công phu của người này đã khiến cho hắn phải khiếp sợ. "Thu dọn sạch sẽ đi." Tần Minh Trí sau khi hết khiếp sợ phân phó dọn dẹp quét dọn, lại hỏi: "Tạ quản sự cùng Trần quản sự bọn họ đã trở về chưa?" "Chưa." Tần Minh Trí ngẩng đầu nhìn sắc trời, thường ngày vào lúc này, Tạ Hoán cùng Trần Quy đã trở lại, chẳng lẽ ngân hàng bên kia? "Hải trở về chưa?" "Chưa ạ." "Sau khi trở lại, bảo hắn vào trong phủ chờ ta, không cần đi ra ngoài nữa." Không biết ngân hàng bên kia như thế nào, Tần Minh Trí hướng ngân hàng tư nhân chạy đi. Tần Minh Trí ở trên đường gặp được người làm của ngân hàng mà Tạ Hoán phái tới tìm hắn, ngân hàng bên kia vào lúc trời xế chiều cũng bị người phá vỡ bảng hiệu. Bảng hiệu của ngân hàng tư nhân bị người khác đập bể đã được xu dọn sạch sẽ, mười hộ viện vẻ mặt như lâm đại địch ở bên ngoài ngân hàng rục rịch, Tần Minh Trí hướng bọn họ khẽ gật đầu một cái, vội vàng vào bên trong phòng nghị sự. "Tới." Tạ Hoán gật đầu một cái, kéo ra cái ghế cho Tần Minh Trí ngồi xuống, trầm giọng nói: "Chuyện này, ngươi xem nên làm thế nào?" "Lúc bảng hiệu rơi xuống không có nện vào người tới gửi tiền chứ?" Tần Minh Trí lo lắng có thương vong. "Không có, bảng hiệu bị vỡ lúc ngân hàng đã đóng cửa, khi đó đã không còn người gửi tiền nữa, ta cùng Trần Quy đang kiểm tra đối chiếu sổ sách tiền bạc hôm nay, nghe được tiếng vang lớn liền chạy ra ngoài thì bên ngoài không có một bóng người." "Nói như vậy, không có người ngoài biết?" "Ừ, không có người ngoài biết, ta lúc ấy lập tức để cho bọn tiểu nhị đem bảng hiệu bị vỡ dọn sạch." Tạ Hoán nói. "Tạ Hoán mới vừa rồi đã cho người đi đặt bảng hiệu cho họ làm cả đêm rồi, sáng mai trước lúc mở cửa sẽ treo lên." Trần Quy tiếp lời, lại nói: "Chỉ là, chuyện này nếu xảy ra lần nữa, nên làm cái gì bây giờ?" Hành động của người này thật khó đoán, tại sao không xuống tay ở những nơi khác, lại âm thầm chọn bảng hiệu như vậy, người xuất thủ vừa thần bí, võ công lại thâm sâu không lường được, cũng không khỏi làm cho người ta kinh hồn bạt vía. Tần Minh Trí cùng Tạ Hoán, Trần Quy trao đổi một cái ánh mắt, ba người đồng thời nghĩ tới Tiêu Nhữ Xương. Tạ Hoán lắc đầu một cái, nói: "Tiêu gia cũng là Thương gia, không có khả năng cùng người giang hồ cấu kết ?" "Nhà chúng ta luôn giữ nghiêm luật lệ, cũng không lấn được lũng đoạn thị trường, Phượng thành bây giờ có đến ba ngân hàng, dù cạnh tranh lẫn nhau nhưng vẫn luôn hỗ trợ giúp đỡ nhau, bọn họ không thể nào đối phó với chúng ta, càng không thể tìm đến người giang hồ đập chiêu bài của khánh phong ." Trần Quy nói. Tần Minh Trí gật đầu, xem ra, những người giang hồ này chắc chắn là do Tiêu Nhữ xương tìm đến, mục đích là muốn ép Cầu Thế Trinh giao ra Thẩm Thanh Lạc ra sao? Có nên đi bẩm báo với Cầu Thế Trinh hay không? Nếu đi bẩm báo, đưa người dẫn đi, Thẩm Thanh Lạc hiện tại cùng Cầu Thế Trinh ở chung một chỗ, sẽ bị lộ ra ngoài ngay. Không đi tìm Cầu Thế Trinh, những người giang hồ này tiếp theo còn có thể làm ra những hành động gì? Nếu là muốn giết người, mười mấy người hộ viện của ngân hàng chắc chắn sẽ không ngăn được . Tần Minh Trí cùng Tạ Hoán Trần Quy đưa ra các loại khả năng, cùng với việc đi tìm Cầu Thế Trinh hồi báo có khả thi hay không. Ba người hiểu, nếu như đi tìm Cầu Thế Trinh, lấy võ công của mấy người giang hồ đó, khẳng định không bỏ rơi họ được, nhất định sẽ đem người dẫn tới chỗ ở của Cầu Thế Trinh, nếu như không đi tìm Cầu Thế Trinh, kế tiếp đám người giang hồ đó sẽ có những hành động điên rồ gì, bọn họ vẫn phải là đi tìm Cầu Thế Trinh bẩm báo. Có lẽ người nọ đang nhắm tới những người quản sự ở bên trong, vì không biết người nào biết chỗ ở của Cầu Thế Trinh, lại ngại bắt người bức cung phiền toái, nên mới đập bảng hiệu muốn bọn họ mắc bẫy đi tìm Cầu Thế Trinh. Kéo! Sắc trời không rõ thì trải qua cả đêm tham thảo, ba người đều thống nhất với nhau, kéo! Vừa hóa giải áp lực, vừa đánh lạc hướng được những người giang hồ kia, lại kéo dài được thời gian, thực hiện kế hoạch khác mà Cầu Thế Trinh đã bày ra —— khiến Thẩm Hựu Đường từ hôn. Trong kế hoạch của Cầu Thế Trinh còn có một việc quan trọng khác, nếu việc này thực hiện thành công, Thẩm Hựu Đường nhất định sẽ hủy bỏ hôn sự với Tiêu gia, chờ từ hôn, Tiêu Nhữ Xương có tìm được Thẩm Thanh Lạc cũng vô ích. Ngày hôm sau, ngân hàng khánh phong dán ra bố cáo, bởi vì mấy vị quản của ngân hàng tối hôm qua bị ngộ độc thức ăn đồng thời bị bệnh, bệnh tình nghiêm trọng, ngân hàng tạm ngừng buôn bán ba ngày. Cũng trong ngày đó từ bên trong Cầu phủ có bốn cái xe ngựa đồng thời chạy ra, bởi vì trời nóng, màn xe không có để xuống, có thể nhìn thấy, người ngồi trong chiếc xe ngựa thứ nhất là Đại Quản Gia của Cầu phủ Tần Minh Trí, chiếc thứ hai là Đại Quản Sự của ngân hàng Tạ Hoán, cỗ xe thứ ba là Nhị quản sự của ngân hàng Trần Quy, cỗ xe thứ tư là tam quản sự của ngân hàng Chân Thanh Hòa. Ra vào Cầu phủ cần phải đi qua một quán rượu ở phố Tĩnh An, một người áo xám ngồi ở trước cửa sổ thấy rõ người đang ngồi trong xe ngựa thì môi mỏng bĩu một cái, ngón tay bóp một cái, ly trà trong tay thành mảnh vụn, mảnh sứ vỡ rơi xuống đất, tiếng của đồ sứ vỡ thanh thúy vang lên. "Ai, vị khách quan kia không có sao chứ?" Một người làm của quán rượu cầm chổi chạy tới, nhanh nhẫu quét qua mảnh vụn trên mặt đất, người áo xám mặt hướng ngoài cửa sổ, chờ người làm quét xong mảnh vụn muốn rời khỏi thì môi mỏng khẽ mở, nói một tiếng cực nhỏ: "Bốn cái xe ngựa vừa chạy ra ngoài hãy phái người đuổi theo, những người còn lại trong Cầu phủ cũng không được buông lỏng, dù người nào đi ra ngoài cũng phải phái người đi theo ." ** Trong núi Tê Phượng Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh trải qua những ngày sung sướng giống như Thần Tiên, không hề hay biết ở Phượng thành đang có sóng to gió lớn. Ngày hôm đó hai người vừa đi săn về, sau khi trở lại nhà gỗ nhỏ, Cầu Thế Trinh nướng thịt chim, nấu một nồi canh rau dại, Thẩm Thanh Lạc ăn đến say sưa ngon lành. Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người tới phòng nhỏ cách đó không xa trong rừng, nơi đó có hai cây đại thụ to có tán lá xum xuê Cầu Thế Trinh đã dùng cành cây mền dẻo để tạo thành một cái giường mền mại, Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc ôm lên cây đỡ nàng nằm xuống, mình trở về nhà gỗ nhỏ lấy lông vũ (lông chim) mà mấy ngày nay thu lượn được, ngồi ở mép giường vụng về kết từng cái lông lại, hắn muốn làm cho Thẩm Thanh Lạc một cái mũ bằng lông vũ. Ánh mặt trời được những cành lá xum xuê che bớt đi, chỉ có vẻn vẹn vài tia nắng nghịch ngợm trên mặt đất toát ra, trong rừng có loại trong lành yên tĩnh dịu dàng. Ngửi hơi thở của lá xanh tươi mát, gió núi thổi mát mẻ, giường theo gió cũng lay động lắc lư, Thẩm Thanh Lạc thoải mái giật giật. Cầu Thế Trinh cười nói: "Ta bóp chân cho nàng, nàng ngủ đi." Lần trước Cầu Thế Trinh bóp chân cho nàng cũng chỉ được mấy cái là liền bắt đầu giở trò, Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, trợn mắt nhìn Cầu Thế Trinh một cái, nói: "Tâp trung làm cái mũ lông của chàng đi, đừng làm phiền ta." "Ta chỉ muốn cho nàng ngủ thoải mái chút thôi." Cầu Thế Trinh mặt vô hại, con mắt lóe sáng sáng nhìn Thẩm Thanh Lạc. Xong rồi! Người này lại động tà niệm rồi rồi. Thẩm Thanh Lạc vội vàng nhắm mắt lại: "Ta ngủ rồi, đừng nói chuyện với ta nữa." Thẩm Thanh Lạc ngày hôm đó không có búi tóc, mà chỉ dùng một khối vải tơ ở sau đầu tùy ý buộc tóc lại, mấy túm tóc đen bóng từ vải tơ vừa chạy ra ngoài, theo gió nhẹ khẽ nhúc nhích, phất qua môi đỏ mọng, đi tới cái cổ mảnh khảnh trắng nõn của nàng, lưu luyến không muốn rời đi. Cầu Thế Trinh yên lặng đứng nhìn, không nhúc nhích, trong mắt chỉ có cái cổ xinh đẹp tuyệt trần trơn mềm của Thẩm Thanh Lạc, nghĩ tới tư vị khi gặm cắn trên cổ trắng ngần của nàng. Không giống với lưỡng tình tương duyệt (dục vọng) thường ngày, mấy ngày nay hắn phải mạnh mẽ áp chế, nó khiến cho Cầu Thế Trinh thống khổ suy nghĩ muốn được ngửa mặt lên trời hét to. Bên cạnh một đầu hổ dùng ánh mắt đói khát nhìn mình, Thẩm Thanh Lạc làm sao có thể ngủ được, mở mắt ra thấy Cầu Thế Trinh vẻ mặt kìm nén đau đến không muốn sống, nghiêng người tà tà nhìn bộ phận căng phồng dưới khố của hắn, cố gắng nhịn nhưng không được, hì hì bật cười một tiếng. "Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh uất ức gọi, một câu lại một câu. Đốm lửa trong cơ thể của hắn cháy dữ dội khiến hắn vô cùng khó chịu, chính hắn cũng không thể hiểu được, cùng với những nữ nhân ở nội viện kia ở chung một chỗ, một chút dục niệm cũng không có, vì sao cùng Thẩm Thanh Lạc ở một chỗ, thì cái gì cũng không nhớ nổi, mỗi thời mỗi khắc chỉ muốn đụng ngã Thẩm Thanh Lạc. "Tới đây." Thẩm Thanh Lạc cười nhẹ, kéo cổ của Cầu Thế Trinh thấp xuống, liếm liếm yết hầu của Cầu Thế Trinh, há miệng nhỏ ngậm, khẽ cắn xuống. . . . . . Cầu Thế Trinh thân thể tê rần, linh hồn trong nháy mắt này cơ hồ bay mất rồi. "Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh nhắm mắt lại, trong cổ họng mơ hồ nói không rõ, đôi tay bắt được tóc nhu thuận của Thẩm Thanh Lạc, khó có thể tự kiềm chế dùng sức rất nhanh. Thẩm Thanh Lạc đúng lúc này đẩy Cầu Thế Trinh ra, nhìn Cầu Thế Trinh, dịu dàng nói: "Tốt lắm, ta muốn đi ngủ rồi." Cầu Thế Trinh lúc này rất muốn đập đầu vào cây đại thụ bên cạnh, Thẩm Thanh Lạc có lúc thích chọc ghẹo hắn, nhìn hắn kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt mà không có chỗ phát tiết vụng trộm mà mừng. Vỗ vỗ dục - vọng đang ngẩng đầu, Cầu Thế Trinh cọ xát gương mặt của Thẩm Thanh Lạc, thô thanh nói: "Thanh Lạc, nó rất khó chịu, làm thế nào bây giờ?" Thẩm Thanh Lạc đem ánh mắt từ khửu tay nhìn xuống, nhỏ giọng nói: "Khó chịu thế nào? Có phải rất nóng hay không? Rất căng. . . . . ." "Ừ." Cầu Thế Trinh vẻ mặt đau khổ gật đầu, thứ đồ chơi kia theo Thẩm Thanh Lạc miêu tả càng nóng hơn trướng đau hơn rồi. "Trước kia không phải chàng cũng chưa từng làm qua cái kia sao, bây giờ cũng vậy thôi, tại sao chàng lại không thể nhịn được hả ?" Thẩm Thanh Lạc cười hỏi. Cầu Thế Trinh vẻ mặt thành thật hồi tưởng lại, nhìn Thẩm Thanh Lạc, nói: "Chỉ có một lần thiếu chút nữa không nhịn được. . . . . ." Thật sự có lần thiếu chút nữa không nhịn được, Thẩm Thanh Lạc ăn dấm, chua xót hỏi: "Vậy lần thứ nhất là ở đâu?" "Ở bờ sông Phượng thành, ngày đó chúng ta lần đầu tiên gặp mặt. . . . . ." Cầu Thế Trinh nhớ rất rõ ràng, một ngày kia, Thẩm Thanh Lạc muốn đi, lên xe ngựa thì nàng đưa tay vén màn xe, cánh tay trắng như tuyết từ trong tay áo lộ ra, mượt mà mềm mại, da thịt dưới ánh mặt trời như điểm thêm một lớp óng ánh chói lọi. Một đoạn cánh tay này đã khiến cho lòng của hắn xao động, hắn chăm chú nhìn, rất muốn đem tay Thẩm Thanh lạc nâng cao chút nữa, để cả khửu tay cũng lộ ra. Thẩm Thanh Lạc một cái chân bước lên xe ngựa thì đúng như hắn mong muốn, Thẩm Tử Du đứng ở phía trên xe kéo tay Thẩm Thanh Lạc lên, tay áo của Thẩm Thanh Lạc cũng chảy xuống, cánh tay trắng nõn như ngọc điêu khắc tỉ mỉ rơi cả vào tròng mắt Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh chỉ cảm thấy một hồi miệng đắng lưỡi khô, hai mắt hẳn như bị đóng đinh lại không thể chuyển động được. Quanh thân khí huyết cuồn cuộn, sưng - trướng, trong nháy mắt rất muốn nhào qua, đem Thẩm Thanh Lạc kéo vào trong ngực. . . . . . Hắn nghĩ, ôm nàng vào trong ngực khinh liên mật ái (hic câu này có phải là ân ái ko),sẽ có tư vị như thế nào?. Thẩm Thanh Lạc ngồi vào xe ngựa rời đi, hắn nhảy xuống sông Phượng thành, ở trong nước sông che giấu, một tay cầm khố - đang bị sưng - trướng, lần đầu tiên bị khơi lên dục vọng ham muốn mãnh liệt, kìm lòng không được hắn cấp tốc vuốt ve nó……… muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác như muốn phun trào này. . . . . . "Chàng. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc ngây người, biểu tình của Cầu Thế Trinh khiến cho nàng vừa mừng lại vừa nóng nảy, "Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, chàng cứ như vậy. . . . . . Ghê tởm chết ta." "Ta cũng không muốn ." Cầu Thế Trinh khan giọng nói: "Bộ dáng của nó, cũng khiến ta rất tức giận, chỉ là, Thanh Lạc, nó chỉ có cảm giác đối với một mình nàng, nàng đừng hiểu lầm ta nha!" Thẩm Thanh Lạc khép nửa mắt lại, che giấu cảm động trong lòng. "Thanh Lạc, nàng hãy tin ta!" Cầu Thế Trinh có chút nôn nóng. "Tin chàng." Thẩm Thanh Lạc cười đưa tay bóp mặt của Cầu Thế Trinh, cười trêu nói: "Thô da thô thịt, cũng không biết nói lời hay, cô nương khác cũng sẽ không thích chàng." "Chỉ cần nàng yêu thích ta là được." Cầu Thế Trinh cười hì hì nói: "Thanh Lạc, chúng ta đi tắm ôn tuyền, có được hay không?" Người này, xem ra không tắm được ở Ôn Tuyền một lần là chưa từ bỏ ý định, đề nghị tắm ở ôn tuyền, mỗi ngày cũng phải nói hơn mấy lần, Thẩm Thanh Lạc hung hăng trợn mắt nhìn Cầu Thế Trinh một cái, thầm nghĩ quần áo nghiêm chỉnh như vậy, chàng còn nói là kìm nén đến khó chịu, vậy hai người trơn bóng ở trong nước, không sợ vật kia sẽ kìm nén đến hỏng luôn sao ? "Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh tội nghiệp trợn tròn cặp mắt nhìn Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc dường như thấy con chó to này sau lưng có một cái đuôi đang quẫy qua quẫy lại. Thẩm Thanh Lạc không nhịn được ghé đầu, muốn nhìn một chút xem sau lưng Cầu Thế Trinh có cái đuôi to nào hay không. Cái đuôi không nhìn thấy, Cầu Thế Trinh đã quay mặt lại, môi miệng của hai người liền đụng vào nhau. Bốn cánh môi đụng nhau, nóng bỏng ướt át, cũng không có ai lấy ra, cũng không có ai tiến thêm một bước, cứ như vậy, bốn cánh môi mềm mại chạm vào một chỗ, ngọt ngào hạnh phúc trái tim của hai người như hoa trong rừng đang nở rộ, tiếng chim hót thanh thúy cũng biến mất, cây cỏ đang sinh trưởng cũng dừng lại, mặt trời sợ kinh động đến hai người đang gắn bó, trên không trung liền di động cũng không dám. Rầm rầm rầm. . . . . . Tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, một tiếng hợp với một tiếng, khiến cây cổ thụ bọn họ đang ngồi cũng run rẩy theo. "Chuyện gì xảy ra." "Không sợ, ta đi xem một chút." Cầu Thế Trinh leo lên một cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn một hội, rất nhanh trượt xuống. "Dưới chân núi khói dầy đặc cuồn cuộn, không thấy đại đội nhân mã, không phải triều đình đang thử hỏa dược." Cầu Thế Trinh sắc mặt có chút nặng nề. "Là người bình thường tại sao lại đem pháo tới đây đốt chứ?" Thẩm Thanh Lạc bắt được cánh tay Cầu Thế Trinh, đầu ngón tay đang phát run. "Đúng vậy" Cầu Thế Trinh trầm giọng nói: "Thanh Lạc, không phải năm không phải tiết, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đốt pháo chơi, lại đốt nhiều như vậy, có thể là nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì, bọn Minh Trí chắc muốn ám hiệu cho ta trở về, lại sợ người của Tiêu Nhữ Xương phát hiện, nên cố tình. . . . . ." "Chàng mau trở về thành đi, một mình ta sẽ ở lại nơi này, chàng không nên quá lo lắng, trong núi này cũng không có thú dữ." Cầu Thế Trinh con mắt sâu lóe lóe, cắn răng, nói: "Được, một mình nàng lưu lại, chỉ là đừng ở nhà gỗ nữa, trốn vào trong sơn động kia đi. Bọn Minh Trí nhất định là bị ép mới bất đắc dĩ ở dưới chân núi điểm pháo báo tin, Tiêu Nhữ Xương cũng sẽ rất nhanh biết chúng ta ở trong núi, mau, chúng ta thu dọn đồ đạc, ta đưa nàng đi trốn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]