Một phen giày vò, hai người một thân đầy mồ hôi, Cầu Thế Trinh đi nấu nước cho Thẩm Thanh Lạc tắm, còn mình ở ngay trong viện của Thẩm Thanh Lạc, múc nước giếng tắm rửa, tắm xong lại vào lau tóc cho Thẩm Thanh Lạc, chải chuốt cẩn thận, lại để cho tóc Thẩm Thanh Lạc cứ như vậy thả xuống, ngồi ở hành lang, còn tự mình quạt cho nàng.
"Hôm nay không đến ngân hàng sao?" Thẩm Thanh Lạc hỏi.
"Không đi, chúng ta trò chuyện." Xa nhau lâu như vậy, Cầu Thế Trinh chỉ muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Thanh Lạc.
Tâm tư của hắn Thẩm Thanh Lạc hiểu, khẽ thở dài một cái, nói: "Tiêu Nhữ Xương không biết còn có thể giở trò gì, chuyện ở ngân hàng vẫn nên cẩn thận chú ý thì tốt hơn."
"Yên tâm, trong lòng ta đã có tính toán." Cầu Thế Trinh chà xát chân mày đang nhíu chặt của Thẩm Thanh Lạc, cười nói: " Chuyện hôn sự nàng cũng không cần buồn bực, Viễn Phi nói hắn có biện pháp giải quyết, hắn nói được là làm được, dù sao trong năm nay, lui được hôn sự Tiêu gia, chúng ta lập tức kết hôn. Cha nàng rốt cuộc cũng là cha ruột của nàng, chờ chúng ta thành thân rồi, ta sẽ đem tòa nhà trả lại cho ông ấy, đưa sính lễ tới, coi như đáp tạ công ơn nuôi dưỡng."
Thẩm Thanh Lạc buồn rầu lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ông ta căn bản không coi ta là con gái của ông ấy, khi đó ta nếu không có trốn ra được, ông ta sẽ đưa ta cho Tiêu Nhữ Xương !"
"Cha nàng khi đó muốn đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-mang-luu-luyen/1408330/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.