Triền miên hôn sâu khiến trong lồng ngực mang theo một luồng khí nóng hầm hập, đầu lưỡi giống như mới vừa hết thời kỳ ngủ đông giống như lửa đốt xuất động giống như xà mà quấn lấy nhau, cũng xua đi hết mây đen trong lòng họ.
"Thanh Lạc, ta kìm nén đến thật khó chịu." trêu chọc Thẩm Thanh Lạc một lúc, xong rồi đem mặt đụng tới gương mặt Thẩm Thanh Lạc cọ sát lẫn nhau, buồn buồn nói, "Thật là mong hiện tại liền là đêm động phòng hoa chúc."
"Động cái đầu ngươi." Thẩm Thanh Lạc bấm vào eo Cầu Thế Trinh một cái nổi giận, bấm xong rồi rồi lại hơi hơi nghiêng mặt chủ động hôn lên mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Đừng có mài đầu vào nữa, suy nghĩ một chút trước mắt nên làm thế nào."
Cầu Thế Trinh lưu luyến buông ra Thẩm Thanh Lạc, nói: " Chuyện của Tiêu Nhữ Xương rất dễ giải quyết, chỉ cần ngươi không có hỉ mạch, lời nói dối của hắn tự sụp đổ, Ngô Cẩm Lam làm sao làm động tay chân khiến cho ngươi giả nôn oẹ, rất kỳ quái."
Thẩm Thanh Lạc cũng cảm thấy kỳ quái, Ngô Cẩm Lam tuy là di nương duy nhất trong phủ, vậy mà bất kể chuyện gì, mới vừa vào phủ cũng không có người nâng đỡ phía sau, làm cách nào để hại nàng đây?
Cầu Thế Trinh trầm tư một lát , nói: "Không cần đi trông nom Tiêu Nhữ Xương, Thanh Lạc, rửa mặt rồi, ta dẫn ngươi thượng y quán hỏi một chuyến, trước tiên đem hỉ mạch giải quyết, Tiêu Nhữ Xương cũng không sao lấy cớ hủy hoại thanh danh của ngươi rồi."
Xe ngựa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-mang-luu-luyen/1408313/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.