Edit: Tiu Ú
Vùng Miêu Cương mênh mông, cách xa kinh thành tận mấy ngàn dặm.
Nơi này rừng hoang rậm rạp, non xanh nước biếc, cả vùng đất trải dài vô cùng vô tận, ẩn chứa sức sống nguyên thủy, hoàn toàn bất đồng với kinh thành hoa lệ tinh xảo.
Bên bìa rừng, có một vùng đất, gọi là cửa khẩu Hổ Môn.
Từ mấy chục năm trước, nhân sĩ Trung Nguyên lục tục tới đây khai khẩn, ‘tụ thị vi trấn, tụ trấn vi thành’*, cùng người Miêu giao dịch, chung sống, rồi lấy nhau, trải qua một thời gian dài, Hổ Môn đã trở
thành thương thành** lớn nhất Miêu Cương.
(*tụ thị vi trấn, tụ trấn vi thành: nhiều chợ tụ lại thành thị trấn, nhiều thị trấn tụ lại thành một thành phố)
(**thương thành: thành phố chuyên việc mua bán)
Hổ Môn chiếm một diện tích bát ngát, cả tòa thành dùng đá phiến để xây, xung quanh rừng rậm um tùm, giống như một ngọn pháo đài, trong thành người đến người đi náo nhiệt phi phàm.
Một đoàn xe ngựa từ kinh thành xa xôi, bụi bặm mệt mỏi đi tới Hổ Môn.
Nơi này mặc dù là địa phận của Miêu Cương, nhưng có không ít thương nhân Trung Nguyên, tất cả đều không ngại xa xôi ngàn dặm, tới đây mua bán hàng hóa, những người Hán đầu óc nhanh nhạy, lập tức xây khách điếm* trên vùng đất này, phần lớn thương lữ lui tới đều đặt chân đến đây nghỉ ngơi.
(*khách điếm: nhà trọ, khách sạn)
Nam nhân cường tráng dẫn đầu cỡi một con ngựa cao lớn, trên người mặc một bộ xiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-man-can-khon/2353891/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.