Hắn cõng ta rời khỏi phủ Ngự sử.
Khi đi, tất cả mọi người đều nhìn, đều bị nhị công tử ngăn lại không cho tiến lên.
Ta biết, bởi vì trong tay hắn đang cầm một cây trường thương.
Cường đạo đến từ Khai Châu, ánh mắt lạnh lùng có thể g i ế t người, tư thế vẫn rất đáng sợ.
Rất nhiều người trên phố dừng chân nhìn chúng ta, bàn tán xôn xao.
Lưng hắn như trước đây, rộng rãi và ấm áp.
Ta lại nhớ đến đêm trăng lưỡi liềm treo trên không trung.
Con đường nhỏ ngoại ô cây cối rậm rạp, hắn cõng ta đi qua con đường vắng lặng, lại đi qua cây cầu bỏ hoang trên cánh đồng.
Ban ngày không có gió, nước mắt ta vẫn lăn dài nóng hổi, thấm ướt vai hắn.
Ta lại như trước kia, dường như chỉ còn lại hắn.
"Triệu Gia Nam, đi dạo phố thôi, sao ngươi lại cầm theo trường thương?"
"Nghĩ đến nên mang theo."
"... Triệu Gia Nam, ta không muốn ngươi c h ế t."
"Vậy thì nàng cũng đừng c h ế t, phải sống thật tốt."
"... Đừng đi, được không?"
"Không được."
"Ta cầu xin ngươi."
"Anh rể."
"Cha."
"Không được gọi ta là cha."
"Trước đây ngươi từng nói ta là con gái ngươi mà."
"Ông đây không có đứa con gái lớn như vậy."
"Tam gia."
"Ừm?"
"Ngươi già rồi."
"Nói bậy, ta mới hai mươi lăm, sao lại già được?"
"Hai mươi lăm, sớm đã đến tuổi làm cha rồi."
"Ta còn chưa cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-trieu-trieu/3576035/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.