Năm đó, ta bị bệnh rất nặng. 
Nhị công tử đã mời vô số lang trung vào phủ, chỉ có ta không chịu uống thuốc, người vẫn luôn bình tĩnh trước mọi biến cố ấy lại nổi trận lôi đình. 
Hắn đỏ hoe mắt, cầm bát thuốc, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: "Tôn Vân Xuân, nếu không uống thuốc, nàng tin ta sẽ g i ế t c h ế t dì nàng không?" 
Ta cười: "Ta sắp c h ế t rồi, trên đường xuống suối vàng, vừa hay có thể làm bạn với dì ấy." 
Nhị công tử nhíu chặt mày, nhanh chóng chịu thua, ngẩng đầu lên nhìn ta, giọng cầu xin: "Tiểu Xuân, ta cầu xin nàng, ngoan ngoãn uống thuốc, đợi khi nàng khỏi bệnh, muôn hoa nở rộ, ta sẽ đưa nàng đi chùa Cúc Minh ngắm hoa." 
Ta quay mặt đi, ánh mắt đờ đẫn, khẽ hát bài đồng dao—— 
"Sinh nhi bất dụng thức văn tự, đấu kê tẩu mã thắng độc thư, Giả gia tiểu nhi niên thập tam, phú quý vinh hoa đại bất như... phụ tử Trường An thiên lý ngoại, sai phu trì đạo vãn tang xa." 
"Tiểu Xuân, đừng hát nữa, cầu xin nàng đừng hát nữa." 
Ta nhắm mắt lại, không còn sức lực, nước mắt từ từ rơi xuống gối. 
Nhị công tử nắm lấy tay ta, thật kỳ lạ, trong phòng rõ ràng đốt than bạc, ấm áp như vậy nhưng tay hắn lại lạnh hơn cả ta. 
Hắn gần như ngày nào cũng đến thăm ta, nói chuyện với ta. 
Hắn nói năm ta mười ba tuổi vào phủ, theo Trịnh di nương đi gặp mẹ hắn là Chu thị, hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-trieu-trieu/3576032/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.