Ta bị bọn cướp bắt rồi. 
Ta và Nguy Đông Hà chia nhau ra, đi đường tắt về trấn, định đến nha môn báo cho Triệu huyện lệnh. 
Ai ngờ bọn cướp trong rừng đông hơn ta tưởng tượng, lại trông tên nào cũng mũi diều hâu mắt cú vọ, mặt mũi dữ tợn. 
Sau khi trời tối, trong hang động tối tăm lạnh lẽo, đống lửa đã tắt ngúm. 
Bọn cướp đã cầm đao đi hết, tay chân ta bị trói ngược ra sau, miệng bị nhét giẻ, giãy giụa trên đất mãi cũng không bò dậy được. 
Ta khóc. 
Ồ, còn tè dầm nữa. 
Hôm đó là sinh thần mười ba của ta, sáng sớm cha làm mì sợi thủ công, ta còn thừa nửa cái đùi gà chưa ăn xong, hối hận quá. 
Không biết Đông Hà có xuống núi bình an không, có đi báo cho huyện lệnh chưa. 
Không biết trấn trên thế nào rồi, cha và tỷ tỷ không tìm thấy ta, chắc lo lắng lắm. 
Lúc trời sáng, nước mắt trên mặt ta vẫn chưa khô. 
Lo lắng sợ hãi cả một đêm, cuối cùng cũng đợi được hai tên cướp, chúng xách ta ra ngoài. 
Trên người chúng nồng nặc mùi máu, trên đao cũng có máu, đã khô rồi. 
Ta bị chúng lôi đi, ta không chịu, cứ khóc hu hu. 
Gã mặt sẹo hung dữ, vẻ mặt dữ tợn, dí đao vào cổ ta: "Người trong trấn các ngươi c h ế t hết rồi, ngươi cũng muốn c h ế t phải không?" 
"Nếu không phải trại thiếu đàn bà, ông đây g i ế t c h ế t ngươi bây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-trieu-trieu/3576012/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.