Nàng vừa nói xong thì ánh lệ sóng sánh nơi đáy mắt nãy giờ chợt tuôn rơi tí tách.
Yến Nhiễm không đành lòng nhìn nàng thương tâm nên nhỏ nhẹ trấn an: “Hận vốn dĩ là trạng thái cảm xúc bình thường của con người. Nhưng ngươi cần chú ý sức khỏe bản thân nếu không lợi chẳng bù nổi hại đâu.”
Chủ tâm hắn muốn khuyên răn an ủi Hồ phi, nào ngờ hoàn toàn hiểu ngược tâm ý nàng. Nữ nhân xinh đẹp động lòng người vẫn xót xa như trước. Hai hàng nước mắt lã chã: “Ta đâu chỉ hận… Hận y song cũng yêu y… Yêu kẻ đầu sỏ hung ác khiến chúng ta tan cửa nát nhà…”
Yến Nhiễm giật mình. Hắn vội vàng đứng bật dậy, đôi bàn tay chống mạnh xuống bàn tựa hồ bất cứ thời điểm nào cũng sẵn sàng rời khỏi cửa.
Hồ phi thấy nét mắt hắn thay đổi rõ ràng, thâm tâm buồn bã khôn kể. Nàng lập tức lấy tay bưng kín mặt, thấp giọng cầu khẩn: “Xin ngươi đừng nhìn ta như thế… Ta biết bản thân không nên rơi vào tình cảnh này nhưng trái tim đâu chịu theo lý trí…”
Nghe nàng thỉnh cầu bi ai, rốt cuộc Yến Nhiễm dần bình ổn xúc động, đắn đo một lúc rồi cẩn thận hỏi: “Vì sao ngươi yêu hoàng thượng?”
Như trúng bùa mê thuốc lú. Nữ tử thấp giọng trả lời: “Hình như bản tính ta vốn ngưỡng mộ và ỷ lại kẻ mạnh… Nhìn y thống trị nguyên một quốc gia trù phú rộng lớn gấp trăm ngàn lần đại mạc, nhìn vô số người cúi đầu xưng thần trước y… tự dưng ta…”
Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-ho-thuy-luc-nhu-lam/1871890/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.