Tiểu Thu kéo Hạ Khô đi múc thêm ít nước giếng nên tạm thời trong viện chỉ còn mỗi Yến Nhiễm cùng Lý Tịch Trì. Mặc dù khoảng cách giữa đôi bên chưa đầy một trượng nhưng Yến Nhiễm lại giả vờ coi Lý Tịch Trì như người vô hình, khẽ cúi thắt lưng nhặt nhạnh, sắp xếp khí cụ và sàng đan.
“Buông xuống đi, để ta làm cho!”
Hiển nhiên người nôn nóng, phá vỡ im lặng trước vẫn là Lý Tịch Trì. Y đứng dậy đè tay lên bả vai Yến Nhiễm, ấn hắn ngồi trên ghế. Chính bản thân y thì khom người cầm dụng cụ của hạ nhân lần đầu tiên trong cuộc đời. Tuy rằng từ lớn đến bé y sống nhàn nhã sung sướng song chút công việc nhỏ nhoi này cũng chẳng có gì khó khăn. Đám đồ vật bày tứ tung phút chốc được thu xếp thỏa đáng, ngăn nắp. Sau khi hoàn thành, y sải chân bước đến trước mặt Yến Nhiễm.
Yến Nhiễm cứ bất động ngồi đấy mặc kệ y, thậm chí chẳng thèm nâng mi mắt lên nhìn.
Về phần Lý Tịch Trì, lúc này trong đầu y tràn ngập hình ảnh tươi cười rạng rỡ tựa ánh nắng mặt trời của Yến Nhiễm.
Vì vậy y nghiêm mặt lại, kiên quyết ra lệnh: “Cười một cái ta xem nào.”
Yến Nhiễm vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ dửng dưng như trước, tựa hồ chẳng để lời y nói lọt vào tai.
Lý Tịch Trì cau mày lập lại một lần nữa: “Nếu bây giờ ngươi cười với ta, lát nữa sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.”
Thấy y tuyên bố kì quặc như thế, đôi vai gầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-ho-thuy-luc-nhu-lam/1871876/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.