“Ai? Kẻ nào thập thà thập thò trốn đằng đó?” Ba người ở hành lang đồng thời cảnh giác đứng thẳng dậy.
Bất ngờ thay, người chủ động đi ra từ sau cánh cửa gỗ lại là Liên Vương gia Lý Tịch Trì.
“Vương gia!” Tiểu Thu cùng Hạ Khô vội vàng cúi đầu khom thắt lưng vấn an, riêng Yến Nhiễm thì vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.
Lý Tịch Trì sải hai ba bước tới trước mặt bọn họ, cau mày nhìn mảnh gốm trên tay Yến Nhiễm, rõ ràng biết hết rồi còn vờ trách: “Tại sao không dùng dao cho tiện?”
Vừa nghe y hỏi câu này, Tiểu Thu lập tức kêu “Hả” một tiếng, lắp ba lắp bắp muốn thanh minh song chưa kịp thốt chữ nào đã bị Lý Tịch Trì hung ác trừng mắt nên đành nuốt ngược trở về.
Đương nhiên Yến Nhiễm thừa biết mảnh khóe của y nhưng chẳng có hứng thú dây dưa tranh cãi, bèn nhẹ nhàng cất giọng đáp: “Nếu Vương gia mang theo dao thì tốt quá!”
Câu nói ấy tựa hồ không hề hàm chứa ẩn ý xua đuổi, ***g ngực Lý Tịch Trì chấn động vì kinh ngạc và mừng vui khấp khởi. Mặc dù bản mặt vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh như thường song lại sảng khoái gật đầu xác nhận: “Tất nhiên bổn vương có cầm theo dao đến rồi.”
Vừa dứt lời, y liền rút ra một thanh tiểu đao khắc hình rồng tinh xảo từ trong ống tay áo.
Thoáng trông lướt qua đoản kiếm này, mí mắt Yến Nhiễm đã máy giật mạnh. Đây chẳng phải là “tín vật” Lý Tịch Trì từng tặng cho hắn sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-ho-thuy-luc-nhu-lam/1871874/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.