Trong xe tải tràn ngập mùi ẩm ướt, tất cả dường như xảy ra ở tốc độ ánh sáng, Chu Dương hành động quá mạnh mẽ, đến bây giờ Triệu Hằng mới bình tĩnh trở lại.
Cô khẽ thở ra một hơi, chợt nghe Chu Dương nói: "Có khăn giấy."
Hộp khăn giấy đặt trên bệ xe, Triệu Hằng rút ra hai tờ đưa cho anh.
Chu Dương lái xe, anh do dự một chút, mới nói: "Cô lau đi, tôi không cần."
"... Ừ." Triệu Hằng lau nước mưa dính bên ngoài áo khoác.
Tóc cô cũng ướt, lại rút ra hai tờ chậm rãi lau. Hai người khác không cùng lên xe, lúc này trong xe ngoài tiếng động do bản thân phát ra, không có bất cứ tiếng vang nào khác. Yên tĩnh đến mức hơi tiêu điều, trong lòng Triệu Hằng chùng xuống, qua một lúc mới nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa sổ.
"Sợ à?"
Triệu Hằng nghe thấy Chu Dương nhẹ giọng hỏi mình.
Lần đầu tiên cô ở trong không gian như vậy, cũng không dám quay đầu lại, nhưng cũng không tính là quá sợ hãi, dù sao cô đâu phải chỉ có một mình. Triệu Hằng xoa khăn giấy nói: "Không có."
Chu Dương nghiêng đầu liếc cô, nói: "Bên công ty lắp đặt thiết bị kia cô tạm thời đừng đi một mình, hai vợ chồng kia không phải người tốt gì, ngộ nhỡ đụng phải, cô chịu thiệt thòi."
"Ừ." Triệu Hằng vén tóc ra sau.
Chu Dương lại cảm thấy cô cũng sẽ không nghe mình, chủ kiến của cô quá lớn. Anh dứt khoát không lãng phí nước bọt nữa, hỏi cô: "Bây giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-khoi/2489484/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.