Tay Thôi Tịnh Hà còn đặt trên cửa xe, cô ta phản xạ có điều kiện bỏ ra, lập tức kịp phản ứng, lại đuổi theo xe tải, nhưng sao mà theo được.
Tinh thần cô ta bất ổn về nhà, trước tiên đi gõ cửa phòng Triệu Hằng, gõ vài cái lại không có người lên tiếng. Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước, xem ra đối phương đang tắm.
Thôi Tịnh Hà suy nghĩ, đi vào phòng bếp đun cà phê.
Gói cà phê này giá cả xa xỉ, là trước kia người nọ mua, cô ta không thích, uống quen rồi lại thích vị này.
Thực ra trước kia cô ta không uống thứ này, khi đó cô ta mới ngoài hai mươi, rời khỏi quê quán hằng mong trở nên nổi bật, mỗi khi đi qua quán cà phê, thấy người ta ăn mặc đẹp mắt hoặc phong độ xuất sắc, trong lòng cô ta lại ao ước.
Hôm nay cô ta uống được rồi, nhưng càng uống càng đắng. Con người vốn là như vậy, một khi sinh ra suy nghĩ "Hối hận" nào đó trong đầu, tiếp theo lại nhớ đến trước kia, sau đó càng hãm sâu vào quá khứ, không ngừng hối hận, vũng bùn càng lún càng sâu, khiến người ta khó có thể tự kiềm chế.
Cửa phòng tắm mở ra, Thôi Tịnh Hà hoàn hồn, cô ta bưng hai ly cà phê đi ra phòng bếp, nhìn về phía người bên ngoài cách đó mấy mét.
Triệu Hằng cực kì xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, cao một mét sáu mấy, dáng người mặc dù gầy, nhưng có đường cong. Khi cô ta khẽ cười sẽ có bộ dạng động lòng người, nhưng cô ta cảm thấy Triệu Hằng là người bên ngoài nhu nhược bên trong lạnh lùng.
Phần lớn đàn ông đều khó có thể kháng cự.
Thôi Tịnh Hà gọi cô lại: "Triệu Hằng, cùng uống ly cà phê nhé?"
Triệu Hằng lau tóc, đứng ở cửa phòng mình, ánh mắt cô nhìn vào khuôn mặt chữ điền, nói ra: "Buổi tối tôi không uống cà phê."
"Vậy thì không uống, cùng ngồi xuống một chút đi."
Chủ nhà đã mở miệng, Triệu Hằng cũng không từ chối nữa. Cô ngồi vào ghế sô pha, vừa lau tóc vừa chờ đối phương nói chuyện.
Thôi Tịnh Hà không ngờ tới cô dứt khoát như vậy, trong lòng cô ta thoáng cân nhắc, đặt ly cà phê xuống, cô ta nói: "Tôi cũng không muốn vòng vo, cô không ngại tôi nói thẳng chứ?"
Triệu Hằng rất khách sáo: "Không ngại, cô nói đi."
Thôi Tịnh Hà nói: "Tôi từng qua lại với Chu Dương mấy năm, sau đó chấm dứt liên hệ, không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên gặp được anh ấy. Cô có thể cho tôi số di động của anh ấy không?"
Triệu Hằng mỉm cười nói: "Không được sự đồng ý của anh ấy, tôi không thể cho được."
"Tôi chỉ là hỏi số điện thoại thôi, cho dù anh ấy biết, cũng sẽ không trách cô đâu."
"Cô Thôi, có phải cô vừa từ cửa tiểu khu về không?" Triệu Hằng không trả lời mà hỏi.
Thôi Tịnh Hà sửng sốt, nhưng không lên tiếng.
Triệu Hằng cũng không cần cô ta trả lời, "Lúc tôi vừa xuống xe có thoáng nhìn thấy cô, nhưng không quá dám xác định, cho là mình nhìn lầm thôi." Cô nói, "Nếu như vừa rồi người nọ là cô, có lẽ cô đã nói chuyện với Chu Dương rồi, anh ấy không đưa số di động cho cô, tôi làm sao có thể tự tiện thay người khác làm chủ?"
Thôi Tịnh Hà lần đầu tiên nói nhiều lời như vậy với Triệu Hằng, cũng là lần đầu tiên đối mặt với sự cứng rắn của cô. Cô ta ở cùng đối phương một tháng, hôm nay mới chính thức nhận biết người này.
Thôi Tịnh Hà mím môi, ánh mắt nặng nề nhìn cô. Triệu Hằng không sợ loại ánh mắt này, cô vẫn mang theo hòa khí mỉm cười.
Thôi Tịnh Hà mở miệng lần nữa, không hỏi số điện thoại di động nữa, cô ta lại hỏi: "Cô và Chu Dương là quan hệ gì?"
Triệu Hằng nói: "Cô Thôi, tôi cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô về chuyện riêng tư của mình."
"Không phải nghĩa vụ, xem như sự quan tâm của tôi dành cho bạn cũ, Chu Dương đang qua lại với cô sao?"
Triệu Hằng im lặng, vấn đề này, cô không có đáp án. Cô đứng dậy, Thôi Tịnh Hà nhìn chằm chằm vào cô nói: "Câu hỏi này rất khó trả lời sao? Đang qua lại thì gật đầu, không thì lắc đầu, chỉ là một chuyện rất đơn giản."
Triệu Hằng nhìn ly cà phê trên bàn, nói: "Cà phê của cô sắp nguội rồi kìa, đừng lãng phí."
Nói xong cũng đi thẳng về phòng.
Thôi Tịnh Hà không cam lòng, nhưng lại không thể xông vào phòng đối phương. Ngày hôm sau cô ta không đi ra ngoài, thấy Triệu Hằng rời khỏi phòng ngủ, cô ta vẫn canh giữ ở phòng khách, đợi Triệu Hằng đi ra ngoài, cô ta đi theo sau. Theo tới bên ngoài cư xá, không thấy Chu Dương, cô ta mới quay về.
Chu Dương hôm nay không liên lạc với Triệu Hằng. Một mình anh làm việc ở Hoa Vạn Tân Thành, không cẩn thận làm hỏng một cây gỗ, trong lòng anh phát hoả, vung mạnh ném cây gỗ vào vách tường, cây gỗ đứt gãy, anh nhặt lên ném xuống mặt đất.
Anh rút một điếu thuốc, hút xong tiếp tục làm việc, bận đến khi bầu trời tối đen, Tiểu Á nhắn tin hỏi anh có về ăn cơm không, anh mới ngừng một lúc. Nhìn thời gian, anh tiếp tục làm việc.
Ngày hôm sau là thứ sáu, trời còn chưa sáng Chu Dương đã ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Á mơ màng từ toilet đi ra, đúng lúc đụng vào anh, sợ tới mức vỗ ngực.
Thấy anh đã mặc quần áo đi ra ngoài, Tiểu Á hỏi: Sớm như vậy sao?
Chu Dương nói: "Ừ, làm sớm một chút."
Tiểu Á: Cô Triệu lại thúc tiến độ rồi hả?
Chu Dương không đáp, anh đi bóp kem đánh răng.
Tiểu Á thăm dò: Sớm làm xong chút cũng tốt, sau này không gặp cô ấy nữa, không phải quản lý Ôn nói cô ấy rất khó chơi sao?
Chu Dương bỏ tuýp kem đánh răng xuống, nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó hất cằm: "Đi ra ngoài."
Tiểu Á: Làm gì, tại sao mỗi lần em nhắc đến cô ấy, anh đều...
Tiểu Á còn chưa khoa tay múa chân xong đã bị Chu Dương đẩy ra, may mà không đụng vào cửa, cậu quay đầu lại muốn tiếp tục, Chu Dương bên trong đang đứng trước bồn cầu kéo khoá quần. Chu Dương quay người bước ra, đóng cửa “rầm” một cái.
Tiểu Á tránh kịp, suýt chút nữa đập vào mũi.
Chu Dương tùy tiện mua mấy cái bánh bao ăn sáng, lúc lái xe ăn hết một cái, còn lại sau khi đỗ xe xong anh vừa đi vừa ăn.
Mở cửa ra, anh theo thường lệ treo chìa khóa rồi chốt cửa, bánh bao còn thừa mấy miếng cuối cùng, dạ dày anh hơi bị nghẹn, đi rót nửa cốc nước, uống một chút mới khá hơn.
Chu Dương ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cầm lấy dụng cụ, chuẩn bị vật liệu, anh xê bàn, đứng ở bên trên, tiếp tục đóng đinh.
Quản lý Ôn xuất thân từ nghề mộc, lúc ban đầu Chu Dương đi theo đối phương làm việc lặt vặt, sau đó anh học được nghề mộc, lại học điện nước, sau khi thi được chứng chỉ, anh bắt đầu làm một mình.
Anh rất quen thuộc với nghề mộc, cũng không cần ai giúp đỡ. Hôm nay trong phòng không có quá nhiều bụi gỗ, một mình anh im lặng làm đến xế chiều, đói bụng gọi tới một phần ăn bên ngoài, ăn xong tiếp tục làm việc.
Chạng vạng tối anh ngồi xổm bên ngoài phòng bếp tìm đinh, nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào cửa, tim anh nảy lên, nhìn ra ngoài.
Cửa mở ra, Chu Dương run lên, nhíu mày.
"... Là anh!" Chu Dư Vĩ liếc một cái nhận ra ngay đối phương.
Chu Dương cầm đinh đứng dậy. Chu Dư Vĩ nghĩ một lát, chọt hiểu ra, hoá ra đối phương là công nhân lắp đặt thiết bị.
Từ khi Triệu Hằng dọn nhà đổi số đến nay, Chu Dư Vĩ chưa từng tới Hoa Vạn Tân Thành tìm cô, anh ta biết rõ Triệu Hằng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, một mình cô chịu tất cả tiền đặt cọc, còn phải cung cấp cho phòng ở và sinh hoạt, lại còn phải lập tức lắp đặt thiết bị.
Ai ngờ buổi chiều đi ra ngoài làm việc, nghe thấy bảo vệ ở cổng nói chuyện phiếm nhắc tới giá phòng ở Hoa Vạn Tân Thành, Chu Dư Vĩ vô thức nhìn về phía bọn họ.
Đầu tuần mẹ Triệu Hằng đã tới đây tìm, việc này bảo vệ cổng cùng đã bảo cho anh ta biết rồi, bởi vì không phải là lần đầu tiên, Chu Dư Vĩ cũng không quan tâm tỉ mỉ, cũng không muốn đề ý tới người phụ nữ kia.
Lúc này bảo vệ cổng thuận miệng hỏi một câu: "Anh Chu, lúc trước không phải anh mua phòng ở Hoa Vạn Tân Thành sao? Năm đó giá phòng là bao nhiêu?"
Chu Dư Vĩ đối xử với mọi người hiền lành, anh ta trả lời đối phương, bảo vệ cổng cảm khái: "Anh mua lợi quá, hiện tại giá phòng tăng kinh khủng, vật liệu lắp đặt thiết cũng tăng lên, anh lắp đặt thiết bị hết khoảng bao nhiêu?".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Chấp Kiếm Ôm Đi Sư Tỷ 2. Cấm Hôn Môi 3. Nếu Thời Gian Có Tên 4. Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ) =====================================
Bảo vệ cổng không biết mấy về chuyện của anh ta, nên cũng không biết phòng ở đã không còn phần của anh ta.
Chu Dư Vĩ im lặng một lúc, nói: "Còn chưa bắt đầu lắp đặt thiết bị nữa."
"Ơ, không phải lần trước nói đang lắp đặt thiết bị sao... "
Chu Dư Vĩ sững sờ, hỏi tiếp, mới hiểu được cụ thể tình cảnh ngày đó. Anh ta khẩn trương chờ đợi, nhịn đến tan tầm, vội vàng chạy tới nơi này.
Anh ta mở ra chốt phòng cháy nhìn thấy có treo chìa khóa, trong lòng ôm một tia hi vọng, thử mở cửa xem, xác định chìa khóa kia không có sai, tảng đá trong lòng anh ta rốt cục rơi xuống, phòng ở này đúng là đang lắp đặt thiết bị.
Lúc này, Chu Dư Vĩ nhìn qua người đối diện, nói ra: "Tôi họ Chu, amh còn nhớ không? Lần trước tôi gọi mấy lần điện thoại, anh đều cúp máy. "
"Thật sao?" Chu Dương ứng đối qua loa.
Chu Dư Vĩ đoán đối phương có lẽ nghe theo lệnh Triệu Hằng, hoặc là lo lắng anh ta bởi vì bới móc chuyện phí sửa xe mới từ chối không tiếp điện thoại. Anh ta không nghĩ quá nhiều, trong lòng thoáng suy nghĩ, anh ta cũng không muốn làm khó người khác, chi nói: "Anh có biết lúc nào Triệu Hằng sẽ đến không? Chính là chủ nhà này ấy."
"Không biết." Chu Dương nói.
Chu Dư Vĩ suy nghĩ, lấy ví tiền, rút ra 200 tệ, "Anh này, anh có thể giúp một việc không, lần sau Triệu Hằng tới nơi này, anh có thể gửi tin nhắn cho tôi không? Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết đâu."
Chu Dương cụp mắt nhìn hai tờ tiền, lại nhìn chằm chằm đối phương, "Không thể." Anh nói.
Chu Dư Vĩ lại rút ra một tờ, nói: "Anh yên tâm, tôi không phải là người xấu, tôi là bạn trai Triệu Hằng."
"Đã chia tay rồi." Chu Dương nói.
Chu Dư Vĩ sững sờ, "Đúng thế... Chúng ta có chút tranh chấp, nhưng … " Chu Dư Vĩ nhìn phòng ở, nói, "Đây là phòng cưới của chúng tôi, hiện tại một mình cô ấy phải chi phí lắp đặt thiết bị, tôi biết thật ra cô ấy... "
Chu Dư Vĩ mồm miệng kém cỏi, không biết nói tiếp như thế nào. Trong những năm anh ta và Triệu Hằng qua lại, gặp phải chuyện gì, ví dụ như tài xế xe taxi cố ý đi đường xa, đều là Triệu Hằng đứng ra nói chuyện đấy. Anh ta khẩu khí không tốt, Triệu Hằng đã từng nói: "Rất tốt, như vậy cho dù chúng ta cãi nhau cũng không quá ầm ĩ."
Bọn họ cơ bản gần như không cãi nhau, lúc thật sự cãi nhau, cứ như vậy chia tay rồi.
Chu Dư Vĩ chỉ có thể giơ tiền, thành khẩn nói: "Anh à, anh giúp tôi cái chuyện nhỏ này đi."
Chu Dương nhìn mặt anh ta, nhếch khóe miệng, anh chậm rãi đẩy ra bàn tay trước mặt, lướt qua đối phương, đi về phía cửa.
Chu Dư Vĩ khó hiểu nhìn theo. Chu Dương đi đến cạnh cửa, rút chìa khóa xuống, cầm lấy, chỉ tay ra ngoài: "Đi."
Chu Dư Vĩ giật mình.
"Nghe không hiểu tiếng người sao?" Chu Dương giữ cửa hất cằm, ngoài cửa gió mãnh liệt thổi mang theo bụi gỗ vụn trên mặt đất, anh lạnh như băng nói, "Nơi này là chỗ ở tư nhân, anh đi ra ngoài cho tôi!"
Chu Dư Vĩ mặt đỏ tới mang tai, Chu Dương thấy anh ta không đi, chậm rãi đi đến trước mặt anh ta. Đối phương cao hơn so với anh ta, khổ người cũng to, Chu Dư Vĩ nhịn không được lùi về phía sau hai bước, nhìn một lúc, Chu Dư Vĩ trầm mặt, đi ra ngoài.
Chu Dương giữ cửa, tiếng cười nhạo cất lên.
Sắc mặt anh dần dần lạnh xuống, kéo khoá áo khoác, nới lỏng cổ áo.
Vẫn cảm thấy không thoải mái, anh cởi áo khoác ra, ném lên trên bàn, đi ra ban công, mở vòi nước, rửa mặt.
Rửa mặt xong cơn nóng cũng tiêu tan đi một chút, anh đóng vòi nước lại, gạt mái tóc ướt, anh dựa vào ban công, châm điếu thuốc lá.
Thuốc hút rất nhanh, tàn thuốc đầy đất. Chu Dương từ trong hộp thuốc lá lấy ra điếu cuối cùng, vo hộp thuốc lá lại, anh híp mắt châm lửa, ánh mắt nhìn thẳng cô gái đi vào cửa cư xá.
Triệu Hằng mang theo laptop đến đây.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai sẽ có hội chợ, Chu Dương vẫn không liên lạc với cô, ngày mai có lẽ không cần đi rồi.
Triệu Hằng không có ý định chủ động tìm anh, chạng vạng tối cô ở trong phòng ngủ liên lạc với môi giới, nhờ đối phương hỗ trợ tìm phòng ở. Người môi giới tò mò, cô mới dọn nhà được có một tháng. Triệu Hằng nghĩ sâu tính kỹ, bảo người môi giới tranh thủ thời gian.
Nói xong việc này, cô đi ra khỏi phòng rót nước, quả nhiên lại thấy nữ chủ nhà ngồi ở phòng khách. Cô không ở nhà nữa, dứt khoát trở về phòng mặc áo khoác, mang máy tính đi ra, tìm một chỗ làm việc.
Cô nhất thời không nghĩ tới đi nơi nào, cuối cùng vẫn ngồi xe đi tới Hoa Vạn Tân Thành.
Triệu Hằng mang theo máy tính, mở cửa đi vào, liếc thấy người dựa vào lan can ban công, cô không nghĩ tới đối phương muộn như vậy còn chưa đi.
Triệu Hằng hỏi: "Anh còn chưa về sao?"
Chu Dương gạt khói bụi, nhìn về phía cô nói: "Sao hiện tại lại tới?"
"Ừm… " Triệu Hằng nói, "Không có chuyện gì, tới đây xem chút."
Chu Dương chỉ xuống máy tính của cô: "Còn mang cả máy tính đến?"
"Ừ." Triệu Hằng không nói thêm, cô vào nhà đóng cửa, xoay người phủi bụi trên bàn, lại cầm khăn tay lau, sau đó mới thả túi đựng máy tính xuống.
Triệu Hằng không nói lời nào, Chu Dương cũng không nói, trời chiều nhanh chóng kéo đến, ánh sáng trong phòng nhạt dần.
Triệu Hằng nhìn máy tính, không xem vào, cô cảm thấy lãng phí thời gian. Cô cất máy tính đi, thả lại trong túi, nói: "Tôi đi trước đây."
"Làm sao tôi biết được, cô cũng đâu có nói với tôi."
Triệu Hằng im lặng, cô gật đầu, "Vậy không sao. Tôi đi đây, anh cũng mau lên."
"Triệu Hằng."
"Ừ?"
Triệu Hằng cầm túi, đứng chờ anh nói. Chu Dương vội hút mấy ngụm thuốc, đầu cúi xuống, ánh mắt nhìn chăm chú vào mặt cô. Anh chỉnh lại cổ áo, sau đó ném mẩu thuốc, giẫm tắt.
Anh đi nhanh về phía trước, đi đến trước mặt Triệu Hằng, nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn.
Anh còn mãnh liệt hơn so với ngày hôm đó, Triệu Hằng không thể cầm được túi máy tính, đành bỏ xuống, Chu Dương không cho cô để ý tới máy tính, không cho cô có suy nghĩ nhàn rỗi, ngay cả khoảng trống để thở cũng không.
Triệu Hằng ôm cổ anh, không để cho mình té ngã.
Sau khi vào xuân nhiệt độ từng ngày tăng lên, cô đã thay sang quần áo mùa xuân, áo khoác mỏng lộ ra, không che được vòng eo nho nhỏ.
Chu Dương ôm chặt cô, một tay ôm lấy eo cô, để người dựa vào tường. Triệu Hằng lúc không uống rượu vẫn có thể giữ được một phần lý trí, cô mở miệng: "Không có bao..."
Chu Dương ngừng lại, liếm tai cô, Triệu Hằng lập tức muốn đi xuống, Chu Dương giữ chặt eo cô, trực tiếp nâng người lên trên mặt bàn.
Chiếc bàn này vừa đang đóng đinh vừa tạm làm thang, người anh cao nên làm bàn tương đối thấp.
Anh thả người lên, sau đó ngồi xổm xuống.
"Làm gì..." Triệu Hằng chống bàn hỏi.
Chu Dương ngẩng đầu nhìn cô, không mở miệng.
Anh cao lớn như vậy, lúc này chân sau quỳ gối, như đang cúi đầu xưng thần.
Triệu Hằng giữ lấy tóc của anh, cô không chống đỡ được nữa, hơi thở không ổn định, giọng nói cũng thay đổi "Chu Dương..."
Triệu Hằng chưa bao giờ trải qua điều này, trong thoáng chốc nắng chiều tắt ngúm, cô lại bị ôm xuống dưới.
Chu Dương lót áo khoác của anh và cô lên trên bàn, Triệu Hằng cầm lấy cánh tay anh, hơi thở hai người giao nhau.
Bầu trời tối đen, bóng đèn trên đỉnh đầu lắc nhẹ theo gió, Chu Dương tự mình khiến bàn lệch đi, vang lên tiếng két.
Triệu Hằng gọi anh: "A Dương —— "
Chu Dương ôm chặt cô, lùi ra sau, anh cắn cổ cô.
Qua một lúc lâu, hơi thở dần ổn định. Chu Dương thả người, muốn đi bật đèn, Triệu Hằng còn chưa ngồi vững, người hơi lệch đi.
Chu Dương ôm lấy cô, hình ảnh này giống như hôm ở cầu thang vào lễ tình nhân, khi đó cô cũng ngồi không vững.
Chu Dương hôn cô, giúp cô mặc lại quần áo, thấp giọng hỏi: "Tốt hơn chút rồi chứ?"
Chu Dương cầm áo khoác cô lên. Áo khoác đã đầy nếp nhăn, anh dùng sức giũ, đưa cho Triệu Hằng.
Triệu Hằng nhớ tới gì đó, lại đẩy cánh tay anh, Chu Dương cười, "À, vậy không mặc nữa.”
Triệu Hằng chỉnh lại tóc, Chu Dương hỏi: "Đi nhé?"
Triệu Hằng nói: "Máy tính."
Chu Dương đưa máy tính cho cô.
Triệu Hằng đi ra ngoài trước, Chu Dương đóng cửa sổ lại, lại kéo công tắc nguồn điện xuống, hai người vào thang máy đi xuống ga ra tầng ngầm, Triệu Hằng vừa lên xe đã dựa ngay vào ghế, xe rời khỏi cư xá, cô đã hơi buồn ngủ.
Một lát sau hoặc có lẽ đã qua thật lâu, cô mơ màng tỉnh lại, thấy vẫn còn ở trên đường, hỏi: "Đến đâu rồi?"
"Đang tìm khách sạn."
Triệu Hằng không hỏi nữa, lại ngủ tiếp.
Lần nữa mở mắt ra, cô bị Chu Dương lay tỉnh, Chu Dương nói: "Đến rồi."
Triệu Hằng quay đầu, nhìn thấy bên cạnh là một khách sạn năm sao, cô nhìn về phía Chu Dương.
Chu Dương chuẩn bị xuống xe, Triệu Hằng đè tay anh lại, "Ở đây?" Cô hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]