Kiền Nguyên năm thứ mười ngày đầu tiên của mùa xuân, Bắc Thần Quang Vũ mặc áo đơn, khoác chăn, ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống cằm, một tay cầm một hộp gỗ khắc hoa khảm tơ vàng bằng gỗ tử đàn, nắng sớm theo cửa sổ lặng lẽ tiến vào, ánh lên sa liêm màu vàng bên giường, ánh sáng màu vàng nhẹ chiếu vào mái tóc đen bóng rủ xuống đầu gối của hắn, phản ra ánh sáng màu vàng nhu hòa trơn bóng.
Bỗng nhiên chăn bị xốc lên, lưng bị siết chặt, hắn bị kéo vào một ***g ngực trần còn mang theo vài phần hơi nước.
“Đang nhìn cái gì?” Bắc Thần Mặc Hoàn cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên cái cổ trắng nõn thon dài, thấp giọng hỏi. Đôi chân trần của y dẫm lên thảm lông dày, chỉ mặc một đan khố rộng thùng thình, thân trên trần trụi đứng ở bên giường, mái tóc đen nhánh rối tung trên người, cũng mang theo vài phần hơi khí, đôi mắt yêu mỵ màu vàng lợt khép hờ, vẻ mặt gợi cảm mê người giống như thủy yêu vừa mới lên bờ hấp dẫn tình nhân.
Bắc Thần Mặc Hoàn có thói quen, mỗi ngày sớm muộn gì đều thích đến bạch ngọc ôn tuyền tắm.
Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu cười khẽ, con ngươi đen mực ba quang lưu chuyển.
Hắn quay lại đến tiếp tục nhìn hộp gỗ trên tay, tỉ mỉ vuốt qua cái hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, sau đó mở ra, lộ ra mấy thứ bên trong, đó là lễ vật năm mới mấy năm gần đây Bắc Thần Mặc Hoàn tặng hắn.
Hộp gỗ ô đàn kháp tơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-thu-nguyet-lieu-bat-lieu/3235952/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.