Một ngày trời trong nắng ấm. Trước Sùng Đức điện của Bắc Nguyệt hoàng thành, là một quảng trường thật rộng lớn, lúc này chính giữa quảng trường, trải một chiếc thảm đỏ tươi thật dài, từ cửa Sùng Đức điện kéo dài đến cửa đông của quảng trường; mà hai bên hồng thảm, hoàng gia cấm vệ quân cao lớn cường tráng, vẻ mặt uy vũ đứng hai hàng, bọn họ mặc lễ phục cấm vệ quân hoàng gia màu đen chỉnh tề thống nhất, bởi vì nghênh đón quốc khách, cho nên tất cả vũ khí không cho phép mang theo, đều lấy một nghi trượng có quấn tua đỏ thay thế.
Bắc Thần Quang Vũ trên người mặc hoàng gia lễ phục cấp độ quận vương, cẩm bào màu tím đậm, mặt trên dùng tơ vàng thêu kim long nhảy trên mây, đai lưng đen, giữa đai lưng khảm một viên bảo thạch xanh thẫm nằm ngay ngắn, mái tóc dài đen nhánh bóng mượt như sợi tơ tằm dùng kim quan khảm ba viên đông châu cực phẩm cố định lại, sợi tóc thả rơi mềm mại rối tung trên vai, tao nhã mà lại cao quý. Hắn đứng trên bậc thang cao cao ở cửa đại điện Sùng Đức, vẻ mặt lạnh nhạt thong dong, hơn nữa cặp mắt long lanh thủy quang lưu chuyển cùng dung nhan xinh đẹp tinh tế, phần độc đáo xinh đẹp kinh người của thiếu niên này theo tuổi lớn dần chậm rãi nở rộ ra.
Mộc Định Vân đứng bên cạnh Bắc Thần Quang Vũ cũng là một thân lễ phục chính thức cấp độ tể phụ, cẩm bào xanh ngọc, vạt áo trước của cẩm bào dùng chỉ nhiều màu thêu tiên hạc kỳ lân, tóc dùng bạch ngọc phát quan buộc lại, quả nhiên là tuấn tú nho nhã, phong thần tuấn lãng. Bên môi hắn mang theo ý cười tao nhã, khí độ ung dung, mà gió mát thỉnh thoảng phất qua sợi tóc thả trước ngực của hắn, nhẹ nhàng che khuất ánh mắt ôn nhu ngẫu nhiên nhìn về phía thiếu niên bên cạnh.
Không lâu sau, pháo mừng ở đầu tường ầm ầm ầm vang lên ba tiếng, hai chiếc xe ngựa hoa lệ thân có kí hiệu Phỉ Lạc hoàng gia Tể Lãng hoàng tộc với sự dẫn dắt của một tiểu đội cấm vệ kỵ binh Bắc Nguyệt hoàng gia chậm rãi di chuyển qua hoàng thành đông môn thì dừng lại.
Xe ngựa dừng hẳn bên cửa thành, mấy thị vệ tôi tớ Phỉ Lạc hoàng tộc xuống xe trước, cửa chiếc xe ngựa đầu tiên mở ra, một thiếu niên dáng người cao cao gầy yếu, tuổi chừng mười sáu mười bảy tuổi từ trên xe đi xuống, bước lên hồng thảm. Dung mạo cậu tuấn tú, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt thoải mái thích ý, một đôi mắt màu nâu sáng ngời hữu thần, hoạt bát linh động; trên người mặc trường bào màu trắng ánh trăng, đeo đai lưng tơ vàng, tua vàng thật dài thả bên hông, rất hợp với sự thanh nhã phiêu dật của cậu. Thiếu niên này, chính là Phỉ Lạc Tể Lãng hoàng tộc Thập tứ vương tử Tể Lãng Diệu Nhật.
Bước xuống khỏi xe ngựa thứ hai, là một thiếu nữ tuổi ước chừng mười bốn mười lăm, thân thể yểu điệu thướt tha, uyển chuyển cái eo nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng đáng yêu, một đôi mắt to màu nâu rực rỡ nhìn quanh, nàng mặc váy rất dài cùng là màu trắng ánh trăng, cổ tay áo dùng chỉ vàng thêu hoa, mái tóc đen nhánh thả trên hai vai, trên tóc cài một đóa quốc hoa kim nhung Phỉ Lạc, đóa hoa màu trắng với nhụy vàng, lại phụ trợ khiến mỹ nhân cao nhã thuần khiết như trăng sáng trên trời, đây là Phỉ Lạc đệ nhất mỹ nhân, Tể Lãng hoàng tộc Thập lục công chúa Tể Lãng Minh Nguyệt.
Mặt khác, trên mã xa đầu tiên lại có một trung niên nam tử đầu hói bụng tròn, lão là Phỉ Lạc quốc sư Đào Phùng Đà. Tên cổ quái, người âm trầm, có một đôi mắt nhỏ tính kế âm hiểm.
Tể Lãng Diệu Nhật quay lại nhìn Tể Lãng Minh Nguyệt khẽ gật đầu, Tể Lãng Minh Nguyệt đáp lại một nụ cười, sau đó hai người liền một trước một sau bước theo hồng thảm chậm rãi đi đến Sùng Đức điện. Đào Phùng Đà đi theo phía sau bọn họ cách hai ba bước.
Thấy lai khách [khách đến thăm] dần đến gần, Bắc Thần Quang Vũ tao nhã thong dong từ bậc thang đi xuống đón, đến trước mặt bọn họ, lễ phép mà tao nhã nói: “Hoan nghênh vương tử điện hạ, công chúa điện hạ cùng quốc sư đại nhân đến tế quốc. Đường xá xa xôi, hai vị điện hạ cùng quốc sư đại nhân một đường mệt nhọc, vất vả rồi.”
Mộc Định Vân bên môi giữ một ý cười vân đạm phong khinh, đi theo phía sau Bắc Thần Quang Vũ.
Tể Lãng Diệu Nhật cùng Tể Lãng Minh Nguyệt chợt thấy thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp đến đón đều nao nao, vậy ra hắn chính là vị hoàng tử duy nhất của Bắc Nguyệt hoàng tộc, Trữ quận vương Bắc Thần Quang Vũ. Chỉ thấy hắn tuy là thiếu niên choai choai, vẻ mặt lại thanh nhã thong dong không hợp tuổi, nhưng đôi mắt đen bóng lấp lánh kia, mâu quang lưu chuyển, hình như có nhiều điểm óng ánh, giống như có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc, rồi lại như có một loại lực hấp dẫn ma mị.
Ánh mắt nhỏ xíu của Đào Phùng Đà cũng nhịn không được ngốc lăng nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ.
Tể Lãng Diệu Nhật rất nhanh phản ứng lại từ trái tim đập mạnh và loạn nhịp, mỉm cười, đem tay phải đặt ở ngực, hơi hơi cúi xuống thi lễ, nói: “Quận Vương đại nhân vạn an.”
Tể Lãng Minh Nguyệt đem tay phải chạm vai trái, hơi hơi quỳ gối, hành lễ dành cho nữ tử của Phỉ Lạc, ôn nhu nói: “Quận Vương đại nhân vạn an.” Thanh âm thanh thúy như chuông bạc.
Đào Phùng Đà theo sau cũng thi lễ.
Cùng là thân hoàng tử, nhưng bởi vì Bắc Thần Quang Vũ có cấp độ quận vương, cho nên Tể Lãng Diệu Nhật, Tể Lãng Minh Nguyệt cùng Đào Phùng Đà đều phải hướng hắn hành lễ.
Mộc Định Vân cũng y theo lễ tiết cùng đối phương thi lễ.
Tiếp đó, Bắc Thần Quang Vũ mỉm cười, nghiêng người mời nói: “Hai vị điện hạ, quốc sư đại nhân, mời vào trong.”
Vào Sùng Đức điện, nhóm cung nhân đã dọn xong yến hội. Song phương khách sáo nhường nhau một phen, liền vào tiệc. Bắc Thần Quang Vũ ngồi ở vị trí đầu tiên, bên trái là Mộc Định Vân, phía bên phải theo thứ tự là Tể Lãng Diệu Nhật, Tể Lãng Minh Nguyệt cùng Đào Phùng Đà.
Bắc Thần Quang Vũ nâng chén rượu, nhìn về phía tân khách, cười nói: “Phụ hoàng viễn chinh bên ngoài, thứ không thể tự thân nghênh đón tân khách phương xa. Bổn vương chỉ có chén rượu này, hoan nghênh cuộc viếng thăm của hai vị điện hạ cùng quốc sư đại nhân, càng mong muốn Bắc Nguyệt cùng Phỉ Lạc hai quốc hữu hảo lân bang, thịnh thế phồn vinh.”
Niệm xong một chuỗi này, Bắc Thần Quang Vũ trong lòng ngầm phun một hơi, sách, đây chính là ngôn ngữ ngoại giao hắn vắt hết óc có khả năng nghĩ đến đều cướp ra.
Năm người đồng thời nâng chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Bắc Thần Quang Vũ buông chén rượu, vỗ vỗ tay, nhóm nhạc công đợi bên trong điện tấu lên nhạc khúc nhẹ nhàng, vũ cơ trang phục lộng lẫy cũng thướt tha bước ra, xoay tròn vũ bộ du dương chào đón.
Đoàn người Phỉ Lạc mới đến, thái độ có chút ôn tồn. Đào Phùng Đà thanh âm khàn khàn, nói không quá nhiều, một đôi mắt hí thỉnh thoảng đánh giá Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân, đáy mắt có vài phần tính kế; mà Tể Lãng Diệu Nhật cùng Tể Lãng Minh Nguyệt cũng không biết là còn trẻ hồn nhiên hay là lòng dạ quá sâu, chỉ là xem biểu diễn ăn mỹ thực, một dáng vẻ vui vẻ tận hứng hưởng thụ, ngẫu nhiên cùng Bắc Thần Quang Vũ và Mộc Định Vân nói vài câu đều không ngoài các nơi phong thổ của Bắc Nguyệt cùng Phỉ Lạc. Phía Bắc Nguyệt bất động thanh sắc, Bắc Thần Quang Vũ cũng vui vẻ dương dương tự đắc, hắn tự hiểu bản thân là lão nam nhân ba mươi tuổi, cùng hai thiếu nam thiếu nữ hoa quý kia có sự khác nhau, xuất phát từ thân phận cùng lễ tiết mà ứng phó bọn họ, mà nhân vật quốc sư có đẳng cấp này, đơn giản liền thảy cho Mộc Định Vân mặt cười hồ ly kia đi đối phó là được rồi.
Sùng Đức điện, khách chủ tẫn hoan.
Yến hội qua đi, đoàn người Phỉ Lạc được an bài ở dịch quán ngoài hoàng thành nghỉ ngơi.
Tiễn khách nhân, Bắc Thần Quang Vũ bỏ qua nhuyễn kiệu, vẫy lui tả hữu, phía sau chỉ để Bảo công công đi theo, quyết định chậm rãi trở về Bảo Khánh cung, thuận tiện tiêu thực.
Tay chấp phía sau, chậm rãi bước đi thong thả trên đường về cung, Bắc Thần Quang Vũ vẻ mặt trầm tĩnh, cặp mắt sáng cũng tựa hồ cũng giấu đi thần thái, hàng mi trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp hạ xuống như chiếc quạt. Bảo công công lén nhìn sắc mặt hắn, chủ tớ quan hệ đã hơn một năm, cho nên gã sáng tỏ lúc này Bắc Thần Quang Vũ tâm tình không tốt lắm, cho nên gã cũng không dám quấy rầy, cẩn thận theo sát phía sau.
Kỳ thật tâm tình Bắc Thần Quang Vũ là thực phức tạp, bất quá hắn cũng nói không rõ tại sao tình tự bản thân bỗng nhiên trầm thấp như vậy. Có lẽ là bởi vì ứng phó tiếp đãi ngoại giao có vẻ long trọng, có chút mệt nhọc, có lẽ, là bởi vì gặp được Minh Nguyệt công chúa được xưng là Phỉ Lạc đệ nhất mỹ nữ kia.
Nàng thật sự rất đẹp, là một thiếu nữ thanh xuân dào dạt, lại là một công chúa phong hoa tuyệt đại cao quý tao nhã, tính tình nhìn qua cũng rất là hồn nhiên đáng yêu, lúc giơ tay nhấc chân có thể nhìn thấy phong phạm tiểu thư khuê các dịu dàng tinh tế. Nàng hẳn là thê tử hoàn mỹ nhất trong cảm nhận của nam tử cả hoàng tộc.
Thê tử, một danh từ làm cho trong lòng hắn cảm thấy đau đớn. Nàng sẽ trở thành thê tử của Bắc Thần Mặc Hoàn, Bắc Nguyệt hoàng hậu sao? Có lẽ sẽ thế. Bắc Thần Mặc Hoàn dã tâm không chỉ đơn giản là thâu tóm Lan Chi, cưới Minh Nguyệt công chúa, là có thể cường cường liên thủ trên biển cùng Phỉ Lạc, chia cắt Nam Chiêu, theo tâm kế cùng năng lực của Bắc Thần Mặc Hoàn, thống nhất cả đại lục là chuyện sớm hay muộn thôi, mà liên nhân trong hoàng thất có thể để y dùng thủ đoạn càng đơn giản càng trực tiếp đạt tới mục đích của y.
Ý tứ Phỉ Lạc muốn cùng Bắc Nguyệt liên minh đã thực rõ ràng, Tể Lãng Đằng Hải nguyện ý đưa hòn ngọc quý trên tay hắn Minh Nguyệt công chúa gả cho Bắc Thần Mặc Hoàn, không phải là một dấu hiệu tốt sao? Có Phỉ Lạc duy trì, chẳng khác nào cho Bắc Nguyệt tăng thêm một trợ lực mạnh mẽ, trong lòng Bắc Thần Mặc Hoàn, rốt cuộc cân nhắc thế nào mà?
Hơi hơi hạ đôi mắt, nhớ tới buổi chiều hai người hôn sâu kia, trong lòng Bắc Thần Quang Vũ một trận hoảng hốt, giống như là một hồi mộng mê ly, không khỏi hoài nghi có phải thật sự đã xảy ra không, hay là một hồi mộng xuân do bản thân nghĩ nhiều quá mà tưởng đã xảy ra.
Đưa tay che trán, hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, già rồi, cư nhiên bắt đầu lo được lo mất như vậy.
Một tiếng cười khẽ, thanh âm Mộc Định Vân nhu hòa từ tính vang lên ở phía trước: “Sao lại như ông cụ non than thở như vậy?”
Bắc Thần Quang Vũ dừng bước, giương mắt nhìn lên, thấy Mộc Định Vân đang đứng dưới một gốc mai nơi ngã rẻ của con đường mỉm cười, mấy đóa hoa màu trắng theo gió đong đưa bay xuống trước người hắn.
Cố gắng mở mắt to nhìn, Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi tươi cười, nhẹ giọng nói: “Mộc đại nhân, sao còn chưa trở về?”
Mộc Định Vân lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu, đi đến trước mặt hắn, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày hắn, nói: “Không cần cười như vậy.”
Bắc Thần Quang Vũ sửng sốt. Bị nhìn ra tâm sự, hắn cảm thấy có chút xấu hổ, hạ đôi mắt, lại không nói gì phản kháng.
Thấy cặp mắt dĩ vãng long lanh sáng lạn lúc này cất giấu vài phần u buồn cùng ảm đạm, Mộc Định Vân cảm thấy được chỗ sâu trong đáy lòng mình cũng bắt đầu có chút đau đớn.
“Vũ Nhi......” Hắn không khỏi nhẹ nhàng mà nỉ non một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]