Gió bắc căm căm, rừng lạnh quạ chiều im tiếng.
Đất trời Bắc Cương, tuyết phủ đồng hoang.
Trời tối sầm, thê lương vắng vẻ, vạn vật tiêu điều.
Trong trướng doanh của Tạ Chước, tràn ngập mùi rượu mạnh và mùi m.á.u tanh nồng.
Chỉ thấy Tạ Chước đã cởi chiến giáp, từ vai xuống n.g.ự.c quấn từng lớp vải mềm mịn, sắc mặt tái nhợt đến kinh hãi, hai hàng lông mày nhíu chặt, tiên tư thanh lãnh ngày xưa ở Thượng Kinh đã không còn nữa.
Thừa Thịnh vẻ mặt đầy lo lắng.
Chỉ thiếu chút nữa thôi...
Thiếu chút nữa mũi tên đó sẽ xuyên qua tim Tiểu Hầu gia.
Kể từ khi Tiểu Hầu gia đến Bắc Cương, điều mà hắn phải đối mặt là cục diện trong lo ngoài sợ.
Bên ngoài có Bắc Hồ rình rập, cố ý đốt phá cướp bóc.
Bên trong có gian tế, nghịch tặc trong quân, hoặc là lén lút trao đổi tin tức với Bắc Hồ, hoặc là thực hiện các vụ ám sát.
Mặc dù Tiểu Hầu gia đã vắt kiệt óc, nhưng vẫn không thể triệt để thanh lọc, chỉnh đốn Bắc Cương quân.
Việc bị thương lần này, càng khó lường trước.
Nhân lúc Tiểu Hầu gia dẫn một đội quân ngàn người đi tiêu diệt kẻ địch Bắc Hồ xâm phạm, khi trở về doanh trại, đang cùng binh sĩ ăn mừng bằng thịt cừu, thịt heo, thì gian tế bất ngờ ra tay.
Là do hắn hộ vệ bất lợi.
“Thừa Thịnh.”
Tạ Chước khoác áo dài, giọng nói hắn ôn hòa, tựa như dãy núi cao ngất bị tuyết trắng tinh khiết bao phủ ở phía xa, bề ngoài tĩnh lặng không một tiếng động, bên trong lại tiềm ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053863/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.