Phụng Ân Công phủ.
Nhị hoàng t.ử cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, từ đầu đến cuối không rời yên ngựa dù chỉ một khắc, xông thẳng vào viện của Nam T.ử Du.
Lúc này.
Trong thư phòng thoang thoảng mùi mực nhạt, ánh dương ngoài cửa sổ xuyên qua lớp giấy mỏng, rải xuống những vệt sáng lốm đốm.
Tuy nhiên, bầu không khí không hề tĩnh lặng và dễ chịu như người ta tưởng.
Nam T.ử Du cúi đầu cầm bút, dường như đang sao chép thứ gì đó.
Nam T.ử Dực cứng cổ, quỳ rạp trên đất, hai mắt đỏ ngầu tức giận trừng lên, dường như đang chờ đợi một câu trả lời.
Nhị hoàng t.ử đạp tung cửa thư phòng, thấy cảnh này cũng không lấy gì làm lạ.
Nam T.ử Du vốn là người như vậy.
Từ khi còn nhỏ, y đã có uy thế rất lớn, khiến người ta khiếp sợ. Khi nổi giận, còn dám chỉ thẳng vào mũi ta mà quát mắng cảnh cáo. Huống hồ là phạt T.ử Dực quỳ gối.
Chuyện cơm bữa, không đáng nhắc tới.
“Nam thế tử.” Nhị hoàng t.ử không còn thân mật gọi Nam T.ử Du là biểu ca nữa.
Người thân đ.â.m một nhát, còn khó chấp nhận hơn cả kẻ thù đ.â.m ngàn nhát.
Nam T.ử Du thong thả đặt bút lông sói xuống, nhẹ nhàng thổi nhẹ vết mực, đảm bảo mực không dính sang chỗ khác, sau đó từ từ khép quyển sách lại, rồi mới lơ đãng ngẩng đầu lên: “Không ngờ điện hạ quang lâm, hạ thần thất lễ không ra đón từ xa, xin điện hạ thứ tội.”
Tâm niệm xoay chuyển, Nam T.ử Du đã hiểu rõ.
Xem ra, Nhị hoàng t.ử đã biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053838/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.