Đáng tiếc, Nhị hoàng t.ử đang rối loạn tâm trí không hề tiếp nhận sự khổ tâm và nhân từ cuối cùng của Nam T.ử Du.
Hắn bồn chồn lo lắng, bực bội quát: "Biểu ca, lúc này khẩn cấp, sao ngươi cứ cố làm ra vẻ huyền bí, bán quan t.ử để khảo nghiệm Bổn cung."
"Xin Biểu ca nói rõ."
Nam T.ử Du thần sắc hơi cứng đờ, ánh mắt khẽ lóe lên.
Y thừa nhận, Phụng Ân Công phủ muốn phò tá không phải là một Hùng chủ vừa có khả năng mở mang bờ cõi, vừa có tài năng và mưu lược độc chiếm đại quyền.
Dẫu sao, vua quá mạnh, bề tôi ắt sẽ yếu.
Song, quả thực cũng chưa từng nghĩ đến việc phò tá một kẻ ngu xuẩn không ai bì kịp để tranh đoạt trữ vị.
Y đã từng cho Nhị điện hạ cơ hội rồi.
“Biểu ca?”
Thấy Nam T.ử Du im lặng không nói, Nhị hoàng t.ử thấp thỏm thử dò hỏi.
Nam T.ử Du thu liễm tâm thần, nét mặt bình tĩnh nói: “Điện hạ, là thần mắc phải cái bệnh cũ thích chỉ bảo, mong điện hạ rộng lượng bỏ qua đừng trách.”
“Thần xin tiếp tục.”
“Trong tình thế hiện tại, cách ứng phó sáng suốt nhất không nghi ngờ gì chính là tự đặt mình vào hoàn cảnh cô lập không nơi nương tựa, thế đơn lực bạc, để đối phó với cơn mưa bão sắp đổ xuống.”
“Càng vô trợ, càng đáng thương, thì càng có lợi cho điện hạ.”
Nhị hoàng t.ử thành khẩn hỏi: “Xin biểu ca hãy tường tận trình bày.”
“Đại Lý Tự Thiếu khanh Chu Vực trên con đường xét án như được thần linh phù hộ, từng lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053829/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.