“Phụ hoàng, người nếm thử xem.”
Tam Hoàng t.ử như dâng bảo vật, đưa viên đan d.ư.ợ.c cuối cùng trong hộp gỗ tới trước mặt Trinh Long Đế.
Trinh Long Đế thần sắc phức tạp vô cùng.
Không dám ăn.
Căn bản là không dám ăn.
Đây là đích t.ử của gã mà!
“Đừng có làm càn!” Trinh Long Đế lạnh lùng liếc mắt, nghiêm khắc nói.
Tam Hoàng t.ử vô cùng tiếc nuối, nhón lấy viên đan dược, ngắm nghía một lát, lại nhai nuốt xuống như thể đang nhai đậu rang.
“Thôi vậy, đợi nhi thần luyện ra được Trường Sinh Bất Lão Đan thực sự, rồi hẵng dâng lên Phụ hoàng.”
Cố Vinh thầm cảm thán, quả là người thông minh.
Trinh Long Đế: Tuyệt đối không cần!
Gã không thể hiểu nổi, tại sao đứa đích t.ử vàng ngọc lại cứ đ.â.m đầu vào con đường tìm tiên hỏi đạo luyện đan mà không quay đầu lại.
Lời nói việc làm ngày càng mất khuôn phép.
Giống hệt như người dã nhân chui ra từ rừng sâu núi thẳm.
Gã rất nghi ngờ, có phải đầu óc Thừa Uẩn đã bị hỏng vì ăn những thứ đan d.ư.ợ.c kỳ quái đó rồi hay không.
Uẩn, ý là tốt đẹp.
Thật sự là phí công gã đã hao tâm tổn trí đặt cho cái tên này.
Trong lúc chờ đợi Thái y đến, Tam Hoàng t.ử vô cùng tự nhiên mà bắt chuyện với Cố Vinh.
Thoải mái dễ chịu cứ như không phải đang ở Cam Lộ Điện nơi mọi người đều sợ hãi, mà như đang ở trong một con hẻm ồn ào, tấp nập.
“Biểu tẩu,” Tam Hoàng t.ử ghé sát bên Cố Vinh, xoa xoa cằm trơn bóng, thong thả nói: “Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053781/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.