“Nương tử, ta đi cùng nàng vào cung.”
Thần sắc Tạ Chước lạnh lẽo như cơn gió lướt qua đỉnh núi tuyết, giọng nói vừa lạnh vừa trầm.
Cố Vinh hỏi: “Bệ hạ mật lệnh chàng, trước khi rời kinh, phải dẫn thuộc hạ Hoàng Kính Tư hỗ trợ Bộ Hộ tra xét sổ sách lương thực.”
“Nếu chàng đi cùng ta vào cung, có thể Bệ hạ sẽ trực tiếp phái chàng rời kinh, chứ không cần tìm cái cớ đường hoàng như thế này nữa.”
“Tạ Như Hành, mưa gió bão bùng ở Thượng Kinh, ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt.”
“Không thể trốn tránh, không thể né được.”
Cuối tháng, Tạ Chước sẽ phải viễn chinh Bắc Cương, tính toán kỹ lưỡng cũng chỉ còn sáu bảy ngày. Dù có quyết tâm bảo vệ, cũng không thể bảo vệ được lâu, mà còn không trị được tận gốc.
Sau khi an ủi Tạ Chước, Cố Vinh liền ngồi lên chiếc xe ngựa có lọng che rời khỏi Hầu phủ.
“Lý công công, may nhờ Thái hậu ban hôn, Bệ hạ ban ân sủng, ta mới có được vinh dự này, khắc ghi trong lòng.”
“Hiện tại, ta muốn nhân dịp vào cung tạ ơn này, hiến dâng chút tâm ý cho Thái hậu và Bệ hạ, mong Lý công công cho phép.”
Lý Phúc Thịnh từ tận đáy lòng không muốn đối đầu với Trường Công chúa phủ và Trung Dũng Hầu phủ.
Suy nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý: “Tạ Hầu phu nhân cứ tự nhiên.”
Vân Tiêu Lâu, Nghê Thường Các, Kỳ Trân Các…
Ở nơi phồn hoa nhất Thượng Kinh, nữ quyến của các Huân tước và quan lại đi lại không ngớt. Cố Vinh gặp ai cũng nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053779/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.