Cố Vinh hơi sững sờ, không khỏi che miệng cười.
Tạ Chước quả thực càng ngày càng đáng yêu.
Đúng, chính là đáng yêu.
Ai có thể ngờ được, Tạ Tiểu Hầu gia vốn luôn giữ phong thái kiêu căng lạnh lùng, xa cách, có ngày lại hợp với hai từ "đáng yêu" đến vậy.
Dưới ánh mắt ôn nhu và thâm tình của Cố Vinh, gương mặt như ngọc của Tạ Chước đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
Sánh ngang với cây nến Song Long Song Phụng to lớn trên bàn.
Tạ Chước luống cuống tay chân, nhưng lại cố chấp muốn nghe một tiếng gọi kia.
Thế là, y quỳ gối nửa chừng, ngẩng đầu, tha thiết nhìn Cố Vinh.
Giờ phút này, im lặng còn hơn vạn lời.
Dưới ánh mắt như vậy, Cố Vinh chỉ có một con đường để chọn: buông vũ khí đầu hàng.
"Phu quân."
Giọng nói dịu dàng thấm đẫm sự ngượng ngùng và căng thẳng.
Gương mặt rạng rỡ cũng phủ đầy ráng đỏ.
Tạ Chước cảm thấy nội tâm mình như được lấp đầy bởi mật ngọt.
Khẽ rung động, tựa như có thể nghe thấy thanh âm tiên cảnh.
Âm thanh trong trẻo êm tai.
Cảm giác mềm mại thoải mái.
Làm sao bây giờ!
Càng không muốn đi dự tiệc chiêu đãi khách khứa nữa rồi.
Tạ Chước cứ chần chừ mãi, như thể không muốn rời mắt.
Cố Vinh ước lượng thời gian, cười nói: "Mau đi đi."
Tạ Chước không cam lòng đứng dậy, cứ bước một bước lại ngoái đầu nhìn lại ba lần, "đùng" một tiếng va vào khung cửa, ôm mặt ngượng ngùng rời đi.
Cố Vinh không nhịn được cười.
Yến Tầm: Không thể nhìn được nữa, quả thật không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053773/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.