Mặt trời mọc rồi lặn, đi hết một vòng trên bầu trời. Thoáng cái, hơn mười ngày đã trôi qua kẽ tay. Trong gió, sự oi bức của giữa hạ dần rút đi.
Tháng Sáu, ngày hai mươi ba. Ngày hôn lễ của Tạ Chước và Cố Vinh âm thầm đến.
Khi ánh trăng vẫn còn treo trên bầu trời, Cố Vinh đã bị kéo dậy, bắt đầu trang điểm và thay xiêm y. Phu nhân Minh Ngự sử, Tinh Nương, đã sớm tới phủ để giúp Tiểu Nguyễn thị xử lý những việc vặt vãnh. Trong ngoài phủ, lụa đỏ quấn quanh cột nhà, tiếng cười nói râm ran không ngớt.
Cố Vinh ngồi trước gương đồng, nhìn chính mình đội phượng quan, khoác hà phê trong gương. Áo cưới đỏ rực, tựa như ráng mây đỏ rợp trời. Hoa văn thêu bằng chỉ vàng phức tạp mà tinh xảo, đá quý lưu quang rực rỡ lấp lánh ánh sáng chói lòa. Trông nàng vừa đoan trang quý phái, lại vừa lộng lẫy bắt mắt.
Nàng sắp xuất giá. Gả cho Tạ Như Hằng. Là chút chân tâm hiếm hoi còn sót lại của nàng, ngoài những tính toán trong kiếp này.
Sau lưng, khóe mắt Cố Tri ửng đỏ, hốc mắt ẩm ướt, hắn cố gắng kiềm chế nước mắt, giọng hơi nghẹn lại gọi: “A tỷ.”
Tiểu Ninh đại phu không bảo vệ được A tỷ, nhưng Tạ Tiểu Hầu gia có thể. Hơn nữa, Tiểu Ninh đại phu và Tạ Tiểu Hầu gia là cùng một người.
Cố Vinh quay đầu lại, ánh mắt nhu hòa và trong suốt như một dòng nước suối. “Tiểu Tri.”
Giữa hạ vừa qua, Tiểu Tri đã khoác áo choàng ngoài chiếc cẩm bào màu đỏ. Cố Vinh lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053771/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.