Trong đầu Kiều Ngâm Chu vang vọng lại những lời nói nghe có vẻ tuyệt tình nhưng lại vô cùng tỉnh táo của Cố Vinh năm xưa.
Nàng nói, gả cho hắn, chỉ khiến nàng chịu hết thảy ủy khuất.
Nàng nói, Kiều gia là nơi hiểm địa ngập tràn vẻ đẹp rực rỡ.
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, hắn không thể không thừa nhận, Vinh Vinh nói đúng.
Năm năm qua, Vinh Vinh một mình đứng trong gió táp mưa sa, nhưng lại không đành lòng để một chút bùn đất nào văng lên chiếc áo bào xanh của hắn.
Hắn không phải là lương duyên của Vinh Vinh, cũng không thể bảo vệ Vinh Vinh.
Là hắn mắc nợ Vinh Vinh, chứ không phải Vinh Vinh mắc nợ hắn.
Đột nhiên, Kiều Ngâm Chu cảm thấy có chút vô diện để gặp Cố Vinh.
Sự khinh suất, khinh thường, thành kiến của mẫu thân hắn, đều là những thanh chủy thủ đ.â.m thẳng vào Cố Vinh.
Khi còn trẻ, hắn không biết sao? Hắn biết.
Hắn đã cố gắng hết sức để khuyên giải, nhưng vẫn không có tác dụng, liền nghĩ sẽ khiến Cố Vinh ủy khuất thêm vài năm nữa, đợi hắn thành gia lập nghiệp, đợi hắn xin cáo mệnh cho Cố Vinh, hắn sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho nàng. (Cáo mệnh: danh hiệu phong cho vợ quan)
Có lẽ, từ lúc đó, kết cục đã định sẵn rồi.
Dù cho năm đó Cố Vinh không đến hủy hôn ước, mối quan hệ giữa hai người họ vẫn sẽ kết thúc thê t.h.ả.m như ‘Lan nhân nhứ quả’ (nhân tốt kết quả xấu).
Kiều Ngâm Chu siết chặt dây cương, những đường vân thô ráp cọ xát khiến lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053759/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.