Thanh Đường gật đầu đồng thời không ngừng lẩm bẩm trong lòng, thật là ra vẻ lớn lối, mặt mũi đó Kiều phu nhân lấy từ đâu ra.
Cố Vinh liếc mắt đã nhìn ra sự oán trách trong lòng Thanh Đường.
Chủ yếu là cảm xúc trên mặt Thanh Đường quá trực diện và rõ ràng, toàn bộ khuôn mặt đều viết chữ bực bội và bất bình.
"Muội đó!" Cố Vinh đưa tay khẽ chạm vào trán Thanh Đường, "Đừng giận, chẳng lẽ tức đến sinh bệnh thì có ai thay muội chịu đựng?"
"Đi đi."
"Ngẩng cao đầu lên, không cần phải hổ thẹn hay chột dạ trước mặt Vệ ma ma."
Thanh Đường theo bản năng ưỡn thẳng lưng, khẽ hừ một tiếng: "Nô tỳ không hề sợ Vệ ma ma."
Không biết Kiều phu nhân và Vệ ma ma đang kiêu ngạo cái gì nữa? Cứ thích nhìn người bằng lỗ mũi như thế, chỉ có thể nói là mắt dùng để thở, không nhìn thấy điểm tốt của tiểu thư.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải mẫu thân tiểu thư rộng lượng tốt bụng lấy ra t.h.u.ố.c dẫn, thì Ngâm Chu công t.ử danh tiếng lẫy lừng đã sớm thối rữa thành tro cốt rồi.
Không đúng, nói chính xác thì Kiều Ngâm Chu căn bản không sống được đến khi danh chấn thiên hạ!
Những kẻ không phân biệt được ai nợ ai thì lời nói cũng chỉ là tiếng ch.ó sủa.
"Nô tỳ đi đây!"
Thanh Đường phất tay áo, hùng dũng hiên ngang bước ra ngoài, tựa như đang xông pha trận mạc.
Cố Vinh nhìn bóng lưng Thanh Đường, hàng mi dài khẽ rung động.
Nàng hiểu rất rõ Kiều phu nhân đang kiêu ngạo vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053757/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.