“Cố đại cô nương, giúp bản cung một tay là trăm lợi mà không có một hại nào.”
“Bằng không, ngày sau, bản cung hạ giá gả cho Bùi Tự Khanh, hắn ta sẽ một bước hóa thành Phò mã. Thiên gia uy nghiêm ở phía trước, tựa như vầng nhật rạng ngời, sẽ làm tan chảy ác danh mà Bùi Tự Khanh đang mang.”
“Cho dù bản cung có xem thường Bùi Tự Khanh đến mấy, vì chính mình không muốn thủ tiết, cũng phải nuốt ruồi mà nhẫn nhịn, thay Bùi Tự Khanh ứng phó chu toàn.”
“Đến lúc đó, khó tránh sẽ gây thêm phiền phức cho Cố đại cô nương.”
Thần sắc Cố Vinh không hề thay đổi.
Không phải Công chúa nào cũng như Vĩnh Chiêu Công chúa điện hạ, được hưởng hết thảy sự sủng ái của Đế vương, nắm trong tay đất phong giàu có, khinh thường bá quan, khiến người người ngưỡng mộ.
Theo những gì nàng biết, Phúc Huệ Công chúa đã bị tước phong hiệu, bị đày ra khỏi kinh thành.
Vàng bạc châu báu, quần áo lộng lẫy, nhà cửa đẹp đẽ, người hầu kẻ hạ, tất cả đều bị thu hồi.
Hèn mọn chật vật, so với dân thường còn chưa bằng.
Hoàn cảnh hiện tại của Thanh Ngọc Công chúa cũng không khá hơn Phúc Huệ Công chúa năm xưa là bao.
“Vì không muốn thủ tiết ư?” Cố Vinh cười khẽ, nhướng mày hỏi: “Công chúa điện hạ sẽ sợ cảnh thủ tiết sao?”
Thanh Ngọc Công chúa khựng lại một chút, sau đó cười lên ha hả.
“Cố Vinh, e rằng ngươi và ta sinh ra đã định là tri kỷ rồi. Phải. Bản cung không sợ thủ tiết.”
“Nói một lời tâm can,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053754/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.