“Còn vị ái khanh nào có việc muốn tấu không?” Ánh mắt Trinh Long Đế sắc bén như chim ưng, quét qua các triều thần trong điện.
Không một ai đáp lời.
Ánh mắt Trinh Long Đế xuyên qua đại điện, dừng lại trên người Phụng Ân công phu nhân và Chung Ly Hoàng hậu đang quỳ rạp dưới đất, trong lòng vô cùng khó chịu.
Sau khi biết được Chung Ly Uyên, Lão Thừa Ân công năm xưa đã cứu đứa con còn trong bụng của Mẫn Quận công, người mà Trinh Long Đế muốn loại trừ từ trước đến nay chưa bao giờ là một người đơn độc, mà là toàn bộ Thừa Ân công phủ.
Hắn không thể dung thứ cho sự d.a.o động và lựa chọn phản bội của gia tộc Chung Ly.
Giờ đây, một góc tối tăm của tảng băng chìm cuối cùng cũng lộ ra trước thế gian, nhưng toàn bộ văn võ bá quan trong điện lại đều im lặng, sợ hãi không dám nói một lời.
“Trẫm rất thất vọng về các khanh.” Giọng Trinh Long Đế uy nghiêm nhưng xen lẫn sự âm u.
Thanh âm bay từ long ỷ xuống, như một đám mây đen mù mịt hơi nước, che kín bầu trời, khiến lòng người u ám.
Lời vừa dứt, các quan viên quỳ rạp xuống đất.
Võ Đức Bá đang đứng thẳng lập tức trở nên nổi bật như hạc giữa bầy gà, không những không thấy xấu hổ, mà còn nghiêm túc phụ họa: “Bệ hạ anh minh, thần cũng cảm thấy như vậy.”
“Thần vốn ghi nhớ lời dặn dò của phu quân, lần đầu lên triều, nên nói ít xem nhiều, đừng làm trò cười.”
“Mặc dù thần là võ quan, nhưng thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053741/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.