Đào di nương không thể kìm nén được nữa, nàng ta thét lên t.h.ả.m thiết, trong mắt tràn ngập màu máu.
Đào Thu Thực hết sức chu đáo nâng đầu lâu ghé sát vào Đào di nương.
“Cô mẫu, người có biết không?”
“Trước khi biểu đệ lâm chung, chứng si ngốc không hiểu sao đã khỏi, thằng bé tỉnh táo lại rồi.”
“Chỉ đáng tiếc, cây trâm vàng mà người ban thưởng cho ta vẫn nhanh hơn một bước, rạch nát cổ họng thằng bé.”
“Khi m.á.u tươi chảy ra ồ ạt, biểu đệ không thể tin nổi nhìn những vết ban đỏ lở loét khắp người mình, rồi lại nhìn ta từng chút từng chút dùng trâm cắt đầu thằng bé.”
“Ánh mắt đó…”
Đào Thu Thực khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, dường như đang hồi tưởng: “Ánh mắt đó, giống hệt như lúc ta bị đ.á.n.h đập, bị ép nuốt t.h.u.ố.c phá thai, trơ mắt nhìn đứa con trong bụng ta trôi đi vậy.”
“Cô mẫu, rõ ràng lúc ban đầu ta chỉ muốn ăn no mặc ấm thôi mà.”
“Là người, đều là người, từng chút từng chút khơi gợi d.ụ.c vọng và tham lam của ta.”
“Phải rồi, cô mẫu, người có biết những vết ban đỏ lở loét trên người biểu đệ là gì không?”
Đào Thu Thực vươn tay túm lấy mái tóc xơ xác như cỏ khô của Đào di nương, mạnh mẽ ấn đầu Cố Phù Cảnh vào mặt Đào di nương.
“Đó là bệnh hoa liễu đó nha.”
Mũi chạm nhau, Đào di nương la hét, vừa điên cuồng lùi lại, vừa vung vẩy tay.
Nàng ta đau khổ.
Nàng ta phẫn nộ.
Nhưng nàng ta đồng thời cũng kinh sợ.
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053737/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.