Cố Vinh nhẹ nhàng nâng tay lên, khẽ vuốt ve vết thương trên má.
Khi chạm vào, cơn đau vẫn nhói lên sắc bén như kim châm. Nàng tự hành hạ mình, lại tăng thêm lực ấn vào thêm vài lần nữa. Cho đến khi giọt m.á.u nóng xuyên qua lớp t.h.u.ố.c cao mỏng manh, làm ướt đầu ngón tay nàng.
Tiếng rên khẽ, yếu ớt nhưng đầy nhẫn nhịn, vừa vặn lọt vào tai Tạ Chước.
Tạ Chước ngủ không hề yên giấc. Một chút động tĩnh, y liền lập tức tỉnh giấc.
Tạ Chước đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn mơ màng chợt lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Y đứng dậy, tiến về phía trước. Khi nhìn rõ vệt m.á.u đang chảy trên mặt Cố Vinh, y lại dừng bước.
Y nhíu mày, tâm niệm trăm lần suy đi tính lại. Tầm mắt y dời xuống, nhìn ngón tay nàng đang đặt trên chăn gấm.
Màu đỏ tươi kia, vô cùng bắt mắt.
Cố Vinh đang tự làm mình bị thương, tự hành hạ bản thân sao? Là vì Trinh Long Đế? Hay là...
Cố Vinh giả vờ như không cảm nhận được ánh mắt của Tạ Chước, khóe môi tự nhiên nở một nụ cười vừa kiên cường lại không kém phần yếu ớt, duyên dáng, nàng móc ngón tay về phía Tạ Chước: "Tạ Như Hành."
"Chàng qua đây đỡ ta dậy."
Máu tươi nhuộm đỏ móng tay Cố Vinh, màu sắc ấy còn khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn cả màu sơn móng tay rực rỡ nhất. Vết thương trên má, m.á.u vẫn không ngừng tuôn ra.
Có lẽ là vì dung nhan của Cố Vinh quá mức quyến rũ và độc đáo, không những không hề có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053724/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.