Tạ Tiểu Hầu gia bị bệnh ở mắt? Khi Cố Bình Trưng mơ màng tỉnh lại, hắn thấy mình đã ở thư phòng tiền viện của Cố phủ.
Hai vết thương đẫm m.á.u trên lòng bàn tay chỉ được rắc sơ sài kim sang d.ư.ợ.c cầm máu, thậm chí còn chưa được băng bó.
Cố Bình Trưng kinh hồn chưa định, chẳng những không dám chán ghét, ngược lại còn cảm thấy vừa mừng vừa sợ như thể được sủng ái sau tai ương.
Cố Vinh vậy mà không ném hắn lại ngoài mộ phần của Vinh Kim Châu, mặc kệ hắn chảy m.á.u đến c.h.ế.t.
Dù biết rằng, đây tuyệt đối không phải lòng tốt của Cố Vinh.
Nhưng hắn vẫn theo bản năng thở phào một hơi.
Bị bóng đen t.ử thần bao phủ hết lần này đến lần khác, Cố Bình Trưng càng thêm quý trọng mạng sống.
“Đới Lương.”
“Đới Lương.”
Cố Bình Trưng cất giọng gọi lớn.
Đới Lương vâng lời bước vào, cúi đầu, cung kính nói: “Lão gia.”
Cố Bình Trưng đè thấp giọng, dò hỏi một cách dè dặt: “Là Đại tiểu thư đưa ta về phủ sao?”
Giờ đây, hắn đã không dám xa vời nghĩ đến việc Cố Vinh hiếu thuận kính trọng hắn nữa.
Hắn chỉ mong Cố Vinh có thể giữ lại cái mạng ch.ó này cho hắn, để hắn sống lây lất chờ c.h.ế.t.
Thần sắc Đới Lương rất khó nói nên lời, mím môi, lắp bắp: “Lão gia, là…”
“Là ân khách của Ngọc Tuyền cô nương ở Khúc Minh Hồ, khiêng ngài về phủ.”
“Họ nói…”
“Nói ngài giữa ban ngày ban mặt đã lên cơn say tại lầu hoa thuyền của Ngọc Tuyền cô nương, nói những lời điên rồ kỳ quái, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053712/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.