Lời nói không làm kinh động lòng người thì không cam tâm thôi.
Ý nghĩ của Vĩnh Chiêu Công chúa và Tạ Lão phu nhân không hẹn mà gặp.
Tâm tư của Trinh Long Đế đã hiển lộ rõ ràng, nhất định phải có một lời kết luận.
Thái hậu chỉ cảm thấy bản thân tuổi cao sức yếu, sinh ra ảo giác.
Con trai bà muốn cướp vị hôn thê của cháu ngoại? Thái hậu giận tím mặt, hơi thở đột ngột trở nên dồn dập, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào Trinh Long Đế, giọng nói pha lẫn phẫn nộ và kinh hoàng: “Hôm nay ngươi dám cướp vị hôn thê của cháu ngoại, sau này có thể sẽ giống như phế đế triều trước, ngay cả con dâu cũng không buông tha!”
“Ngươi có phải muốn tự đóng mình lên cột nhục nhã của kẻ hoang dâm vô đạo hay không!”
“Ngươi không thấy mất mặt, Ai gia còn thấy mất mặt thay ngươi.”
Trinh Long Đế phản bác: “Mẫu hậu, Hoàng tỷ nói càn. Nữ t.ử đó vẫn còn đang ở khuê phòng, tuyệt đối chưa hề có hôn ước gì.”
“Nếu không, trẫm và Mẫu hậu làm sao lại không hề hay biết chuyện này.”
“Tạ Ninh Hạ biết rõ trẫm có ý định để nữ t.ử đó nhập cung, lại một mực ngang nhiên cản trở, đây là hành vi khi quân võ thượng, mắt không có tôn trưởng.”
“Trẫm tiểu trừng đại giới, dạy cho hắn biết thế nào là trung quân báo quốc!”
Tình thế hết lần này đến lần khác xoay chuyển, Thái hậu cứ như đang ở trong một màn sương mù dày đặc không thấy rõ năm ngón tay, liên tục bị những xúc tu vô hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053703/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.