Vẫn còn nhớ, vào năm ấy – ngày thiên hạ đại hỷ, lão phu nhân nhà họ Tạ mặc triều phục của mệnh phụ, quỳ trước cửa cung, lời lẽ đanh thép tấu xin hắn điều tra lại vụ phản tặc trong quân và án mất trộm bản đồ phòng thủ thành.
Giữa bầu không khí rộn ràng vui mừng, lại hòa vào một tia u ám mờ tối, khuấy động lòng người, cũng khiến tâm thần hắn không yên.
Chớp mắt đã hơn mười năm, hắn suýt nữa quên mất lão phu nhân họ Tạ cũng từng có một mặt không thua kém gì nam nhân, từng ưỡn thẳng sống lưng gánh vác phủ Trọng Dũng hầu đang chao đảo sắp đổ.
Hắn vốn tưởng lão phu nhân họ Tạ đã biết điều rồi.
Nhưng, thực tế lại càng làm quá hơn.
Hiện giờ, không chỉ quỳ, mà còn ôm bài vị của hai đời Trọng Dũng hầu t.ử trận nơi biên ải mà quỳ.
Thật quá đáng.
Quá đáng đến cực điểm.
Thái sư họ Kiều và Ngự sử họ Minh liếc nhau một cái, đồng thanh nói:
“Trọng Dũng hầu phủ một mạch, dũng mãnh thiện chiến, đời đời anh hùng, cả nhà trung liệt. Thần xin Hoàng thượng thương xót lão phu nhân họ Tạ, giữ thể diện cho bà, để lại thanh danh cho phủ Trọng Dũng hầu.”
Trinh Long đế giận đến tức nghẹn.
Bảo hắn giữ thể diện cho lão phu nhân họ Tạ? Rõ ràng là nhà họ Tạ đang ép hắn đến đường cùng!
Trinh Long đế nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng trên mặt lại không lộ nửa phần, vẫn là bộ dáng khiêm cung hiền minh, ung dung nói:
“Về tình riêng, trẫm và Tạ Tu là bằng hữu chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053701/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.